Sự xuất hiện của Đình Thâm là một cơn sốt giống như lúc Sầm Kỷ Dương xuất hiện. Lớp B náo loạn hẳn lên khi lần lượt có hai mỹ nam anh tuấn vừa nhìn đã mê vào học.
Thầy Giang dùng roi đánh lên bàn bảo cả lớp trật tự, tằng hắng nói: “Đây là bạn mới tên là Đình Thâm, các em hãy giúp đỡ bạn ấy.”
-Tụi em biết rồi.-nữ sinh trong lớp lớn tiếng trả lời
Sầm Kỷ Dương im lặng nãy giờ khoanh hai tay trước ngực nhìn Đình Thâm, anh luôn có cảm giác Đình Thâm rất quen thuộc lại có cảm giác đề phòng.
-Đình Thâm, cậu có bạn gái chưa?
-Đình Thâm, chúng ta làm quen đi.
-Đình Thâm, cậu ngồi đây này.
Nữ sinh liên tục thay phiên nhau nói mà Đình Thâm chỉ đứng trên bục giảng nhẹ nhàng nâng môi cười.
-Em có thể ngồi bàn đó không?
Mọi người đều nhìn theo hướng Đình Thâm chỉ, vừa vặn là bàn bên cạnh Y Anh.
Y Anh nhìn nữ sinh ra vẻ ghen tị, trên cô là Sầm Kỷ Dương, bàn bên cạnh là Đình Thâm, ặc, loại đãi ngộ này cô nhận không nổi, sợ sẽ bị hại chết.
-Được.
Thầy Giang đồng ý Đình Thâm đã quải cặp bước xuống chỗ ngồi của mình.
Y Anh thực khóc không ra nước mắt.
-Chào cậu.-Đình Thâm nhìn sang cô gật đầu nói
-Chào, chào...
Sau đó cô liền cúi mặt không dám nhìn nữa, đảm bảo cô sắp bị đem ra lăng trì. Chuyện Sầm Kỷ Dương giúp cô trong hội trường chưa giải quyết xong đã thêm một Đình Thâm thân thiện làm quen với cô đầu tiên.
Sầm Kỷ Dương hơi nghiêng đầu nhìn xuống Đình Thâm chạm ngay ánh mắt đen cũng đang nhìn mình lộ ra sự lãnh khốc cùng nụ cười yêu mị.
Sầm Kỷ Dương giật mình mày cũng nhíu lại, người này không phải như vẻ ngoài của anh ta, là giả vờ. Phải, chỉ là giả vờ lừa người.
Giờ giải lao không ngoài dự đoán của Y Anh, nữ sinh đều kéo đến bàn cô.
Nhìn xung quanh bị bao vây không còn đường thoát chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo.
-Cậu với Kỷ Dương là sao vậy? Trong phòng hội trường ấy.
-Nghe nói cậu ấy thừa nhận đã quyến rũ cậu trước. Có phải hai người đang âm thầm yêu nhau không?
-Tôi còn chưa hỏi các cậu có nói cho người khác biết hay không các cậu đã truy hỏi tôi.-cô có chút tức giận nói
Nữ sinh cá cược đều là người trong lớp cho dù bọn họ lỡ miệng nói ra ngoài thì cô vốn không có thù oán với ai cả.
-Cái đó, bọn tôi làm sao biết, lúc đó chúng tôi đều không đem điện thoại.
-Bỏ đi, dù sao cũng xảy ra rồi.-cô xua tay
-Này này, đừng nghĩ nói lảng đi chúng tôi sẽ quên, rốt cục cậu và Kỷ Dương có quan hệ gì? Cậu ấy sao lại bảo vệ cậu?
-Mau nói đi, nói đi.
Y Anh bị lắc qua lắc lại đến nhức đầu không biết nên giải thích ra sao nhìn lên trên đã không thấy Sầm Kỷ Dương mà bên cạnh Đình Thâm cũng biến mất.
Kì lạ, hai người này biến đâu mất rồi.
Trog phòng đa năng, Sầm Kỷ Dương vẫn bám sát theo Đình Thâm bởi vì anh tin chắc ở Đình Thâm có điều che giấu, Đình Thâm cũng sớm nhận ra đã đưa anh đền đây.
-Sầm Kỷ Dương, cậu theo tôi làm gì?
Đợi Sầm Kỷ Dương đã bước vào trong mọi cánh cửa đều tự đóng lại, mày Sầm Kỷ Dương nhíu chặt nhìn tấm lưng của Đình Thâm.
-Chúng ta chưa từng gặp, chưa từng nói chuyện vì sao cậu biết tên tôi?
Mặc dù Đình Thâm hừ lạnh rất nhẹ nhưng Sầm Kỷ Dương vẫn dễ dàng nghe thấy, còn cảm nhận được từng cử chỉ trên gương mặt Đình Thâm.
Một sự nguy hiểm đè lên lồng ngực, từng chút một lấn sâu vào người anh, bảo anh phải cẩn thận.
-Tôi ư?
-Cậu là ai?-Sầm Kỷ Dương lạnh giọng đề phòng hỏi
-Tôi là người duy nhất có thể làm đối thủ của cậu.
Sau đó nhanh như thoắt Đình Thâm xoay người đôi mắt đen biến thành màu đỏ sáng lên rồi lại trở về như cũ.
Lúc đầu Sầm Kỷ Dương có chút giật mình sửng sốt sau đó bình tĩnh trở lại, anh chắc chằn Đình Thâm còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần mà những người khác đang nhìn thấy, sự ôn nhu điềm tĩnh của Đình Thâm đều là ngụy tạo.
Suy cho cùng Đình Thâm phải giả vờ làm như vậy để làm gì? Câu trả lời chỉ có một, không phải nhắm vào anh mà là Y Anh.
-Cậu là người áo đen!?
-Là tôi hay không không quan trọng, bởi vì kẻ thù của cậu đã xuất hiện rồi, chúng ta hãy bắt đầu thôi.
Đây chính là nỗi lo lắng của Sầm Kỷ Dương, nhìn nụ cười tàn khốc của Đình Thâm, anh không khỏi khiếp sợ, anh sợ chính là người này ngoài nhu trong nhẫn, tàn ác đáng sợ mà Y Anh rất dễ tin người, anh sợ sẽ không bảo vệ tốt cho cô.
Bởi vì nếu mục tiêu là anh thì Đình Thâm sẽ không cần vào Thánh Hoàn tận lớp B để học chỉ cần tìm anh cùng đánh một trận sinh tử là xong.
Đến hiện tại anh cũng chưa biết vì sao Đình Thâm lại nhắm vào Y Anh.
-Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi cậu, chúng ta là gì? Vì sao có năng lực lớn như vậy? Còn nữa, sao cậu luôn nhắm vào Y Anh?
-Tôi có lời nhắc nhở cậu, cậu bây giờ không đủ nhẫn tâm như lúc trước thì có một ngày sẽ chết dưới tay tôi, mau chóng phục hồi lại đi bởi vì chúng ta là loài sinh vật đáng sợ và nguy hiểm.
Đình Thâm đã đứng bên cạnh Sầm Kỷ Dương nói từng lời từng chữ vào tai anh, sự nguy hiểm đều có trong mỗi chữ Đình Thâm nói ra, ma mị ác độc.
Anh, lúc trước tàn nhẫn như thế nào? Lời nói của Đình Thâm ám chỉ có phải là lúc trước anh cũng như Đình Thâm nhẫn tâm lãnh khốc rất đáng sợ hay không?
Anh một chút cũng không nhớ được, giống như mọi thứ đã bị ai đó xóa sạch không để lại bất kì manh mối nào.
-À, về phần cô gái Y Anh, cô ta là người tôi cần tìm. Tuy nhiên ở nơi chúng ta sống có một quy luật, muốn chiếm hữu ai đó từng thuộc về một người, đầu tiên phải giết chết cô ta.
Sầm Kỷ Dương nghe thấy đôi mắt lặp tức biến thành màu đó hung tợn nhìn Đình Thâm.
Mắt đỏ chính là thể hiện sự nguy hiểm đang đến sẵn sàng chiến đấu còn là sự tàn khốc nhẫn tâm.
-Xem kìa, trước nay cậu đều hờ hững với sinh mạng người khác mà, vì sao bây giờ vừa nghe tôi nói đã tức giận như thế. Cậu làm tôi cũng tức giận đấy, người duy nhất dám dùng vẻ mặt này với tôi.
Đình Thâm rũ mi mắt nhếch mép cười ngẩng đầu lên mắt cũng đã là màu đỏ.
Tình hình này vô cùng nguy hiểm, sức mạnh của hai người mà phát huy có thể đánh sập cả ngôi trường Thánh Hoàn, mà không khí trong nhà đa năng đột nhiên giảm mạnh đèn đang phát sáng cũng nhấp nháy tắt, cả phòng đa năng âm u đáng sợ hẳn.
Hai đôi mắt đỏ nhìn nhau đều tản ra băng lạnh, người ngoài mà thấy sẽ bị dọa chết.
Bên ngoài, Y Anh không thấy Sầm Kỷ Dương nên đi tìm anh đi đến nhà đa năng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không khí xung quanh có chút kì lạ, chim cũng tung cánh bay mất.
Rõ ràng trời xanh mây trắng sao giống như sắp có bão lớn đến nơi.
-Sầm Kỷ Dương...-cô hô lớn gọi tên anh sau đó đưa tay đẩy cửa vào
Người bên trong nghe thấy như chớp mắt trở về đen, đèn tắt cũng bật sáng trở lại nhiệt độ trở về bình thường. Trời quang mây tạnh.
-Đình Thâm cũng ở đây sao?-cô bất ngờ khi hai người bọn họ ở cùng một chỗ
-Tôi quay về lớp trước đây.-Đình Thâm khóe môi hơi cong lên nói với cô
-Phiền hai người nói chuyện sao?
-Không phải, chúng tôi thì có gì để nói.-ánh mắt Đình Thâm nhìn Sầm Kỷ Dương hiện lên tia cười mỉa, sau đó quay sang cô nói tiếp
-Y Anh, được làm bạn với cậu, tôi rất vui.
Đình Thâm nâng môi lên hai mắt cũng híp lại, Y Anh cười tươi tắn nói: “Tôi cũng vậy.”
-Cậu tìm tôi có việc gì?-Sầm Kỷ Dương chen vào kéo tay cô lại gần mình
-Tôi về lớp trước.
Đình Thâm khóe môi giần giật liếc mắt nhìn Sầm Kỷ Dương bỏ đi trước.
Sầm Kỷ Dương nhìn tấm lưng Đình Thâm ánh mắt anh lạnh lùng cực độ, anh có thể thấy được nụ cười quỷ dị của cậu ta khi ra đến cửa mặc dù không quay đầu lại.