Y Anh đứng ở ngã tư đường Tân Lộ Kiều Lương chờ Đình Thâm, nhìn dòng người tấp nập tìm kiếm bóng dáng của anh.
Đình Thâm đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cô đưa tay đặt lên vai cô làm Y Anh giật cả mình quay người nhìn anh.
-Xin lỗi, mình đến trễ rồi.
-Là mình đến trước vài phút. Phải rồi, cậu định đi đâu?
-Đâu cũng được, kể từ bây giờ cậu là hướng dẫn viên của mình.
Đình Thâm vòng qua đứng phía sau cô hai tay đặt lên vai cô hướng về trước.
Đúng lúc này một chiếc xe Audi chạy ngang qua nhìn thấy hai người thì dừng lại. Vân Du ngồi trong xe thấy cả hai đang đi chung thì nhíu mày một chút.
-Không lẽ Y Anh thích Đình Thâm? Nhưng còn Sầm Kỷ Dương?
Sau đó ánh mắt Vân Du lóe sáng vội vàng nói với tài xế: “Chú về trước đi, tôi có việc quan trọng.”
-Nhưng tiểu thư, bà chủ kêu tôi phải đưa cô đến chỗ gia sư để học mà.-tài xế bất đắc dĩ nói
-Chú không nói tôi không nói làm sao mẹ tôi biết. Chú cứ về trước đi.
Vân Du thấy hai người bên đường bỏ đi đã gấp gáp nói sau đó khẩn trương xuống xe đuổi theo.
Quan hệ giữa Y Anh với Sầm Kỷ Dương đặc biệt tốt, lần trước nếu không phải Sầm Kỷ Dương lên tiếng nói giúp Y Anh thì việc của Vân Du đã thành công làm cả lớp hiểu lầm Y Anh.
Bây giờ nhìn thấy Y Anh đi chơi vui vẻ với Đình Thâm, đúng là cơ hội tốt để chia rẽ bọn họ.
Hôm nay là cơ hội tốt, chỉ cần Sầm Kỷ Dương không bảo vệ Y Anh thì nữ sinh tự khắc không chơi với cô.
Y Anh đưa Đình Thâm đi chơi quanh thành phố, trước tiên là dẫn anh đến khu phố ẩm thực. Nơi này bày bán các quầy đồ ăn bình dân mà đồ ăn vừa rẻ vừa ngon.
Nơi náy rất đông đúc, tiếng chiên xào nấu vang lên bên tai, người qua lại mua đồ náo nhiệt hẳn.
-Nói cho cậu biết, nguyên con phố này là nơi đông đúc nhất về đêm, đặc biệt ở con phố này bán đồ ăn đặc sản ở thành phố rất nhiều còn có bán quần áo, giày dép, trang sức, đồ lưu niệm, có cả một khu vui chơi.-Y Anh vừa đi vừa giới thiệu
Cô kéo tay anh đi qua dòng người dừng ở quầy hàng bán đồ chiên.
-Cái này, cái này cả cái này mỗi cái xiên.
Cô chỉ chỉ đồ ăn nói với chú bán hàng sau đó quay sang anh: “Buổi tới ở đây rất đông người, cậu mới đến đừng đi lung tung coi chừng lạc, tôi sẽ không tìm được cậu đâu.”
-Vậy sao?
-Phải, nhưng mà nếu bị lạc cậu hãy đứng yên tôi sẽ tìm cậu.
Nhìn cô mỉm cười rực rỡ, Đình Thân khẽ cong môi thành một đường cong tuyệt mĩ: “Nhưng mà cho dù cậu có đứng ở chỗ đông người, tôi cũng sẽ tìm được cậu dễ dàng.”
Y Anh lúng túng nhìn anh, lấp liếm đi vẻ ngượng ngùng hỏi: “Bằng cách nào? Tôi cũng không có gì nổi bật.”
-Không cần nổi bật.
Bởi vì chỉ cần là chỗ cô xuất hiện thì nơi đó trở nên sáng rực, ánh sáng của sự hạnh phúc.
-Của cháu đây.
Giọng nói của chú bán hàng làm cô bừng tỉnh, thầm hít một hơi thật sâu trả tiền cho chú bán hàng rồi cầm lấy hộp đồ chiên.
-Ăn thử đi.
Đình Thâm nhìn xuống hộp đồ ăn trên tay cô có chút nhíu mày lại sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tôi không ăn mấy thứ này.”
-Chưa ăn thử thì làm sao biết mùi vị thế nào?
-Tôi không...
Mấy chữ ngoài sau bị anh nuốt ngược vào trong khi cô nhét một cây xúc xích vào miệng anh.
-Ngon không?-cô nghiêng đầu hỏi
Đình Thâm nuốt vào họng cầm cây xúc xích.
-Không tệ. Cho tôi thêm tương ớt.
Y Anh thấy anh bắt đầu giành ăn với mình bật cười lớn, cùng nhau vừa đi vừa ăn ở phía sau Vân Du dõi theo hai người họ.
Trời sập tối đèn hai bên đường thắp sáng lên sáng rực cả con đường dài người càng đông hơn, nhiều cô gái đi ngang nhìn thấy Đình Thâm đều chậm chân lại ngắm anh, thật ra cô đã sớm nghĩ đến tình trạng này, bề ngoài xuất chúng như anh thì khó cô gái nào có thể cưỡng lại một mạch bước ngang qua.
-Đình Thâm, nhìn xem, là Vòng quay thần tốc, chúng ta chơi nhé?
Y Anh quay qua mỉm cười chỉ vòng quay cao mấy chục mét sáng rực đang quay vòng.
-Được, tôi đi mua vé. Cậu lại đó đợi tôi.
Nói xong hai người chia ra hai hướng, Đình Thâm đi đến quầy mua vé còn Y Anh đi đến đứng cạnh vòng quay.
Đình Thâm dừng chân ánh mắt chuyển sang màu đỏ đi đến gần chiếc cột đèn thắp sáng, chiếc bóng bên dưới đường cũng ma mị quỷ dị.
Đình Thâm nhìn Y Anh đang đứng cười vui vẻ chờ bên dưới vòng quay, ánh mắt đỏ ngước lên, âm thanh la hét của những người trên đó rất lớn.
Tốc độ quay rất nhanh, mỗi người ngồi một ghế treo lủng lẳng nối với chốt trên cùng bằng một thanh sắt dài chắc chắn.
Vòng quay từ từ giảm tốc độ dừng lại, những người chơi lần lượt chạy xuống xanh mét mặt mày vì sợ, Đình Thâm nhìn chăm chăm vào một chiếc ghế ngồi.
Cũng chẳng ai nhìn thấy rõ trong đêm tối đôi mắt đỏ đó lóe sáng lên đầy ma quái đáng sợ ngay sau đó một tiếng gãy lớn vang lên.
Thanh sắt kết nối ghế với trục quay bị gãy làm đôi.
Y Anh nghe rất rõ tiếng rắc lớn vang bên trên đầu, mọi người hoảng loạn chạy tứ tung, cô ý thức có nguy hiểm liền ngẩng đầu lên hai mắt mở to khi thấy chiếc ghê quay đang rơi xuống ngay mình.
Cô chỉ cảm thấy cái chết đang đến rất gần, gần trong gang tấc.
Ở nhà, Sầm Kỷ Dương đang xem tivi đột nhiên có cảm ứng mạnh mẽ tức khắc vọt đi mất.
Tốc độ rơi rất nhanh, cô không có thời gian chạy thoát khi chiếc ghế rơi ngay đỉnh đầu cô thì đột nhiên thời gian dừng lại.
Người đang chạy hoảng loạn cũng đứng yên bất động, tất cả những thứ đang di chuyển đều đứng yên.
Đình Thâm chậm rãi đi đến gần Y Anh ngẩng đầu nhìn chiếc ghế quay to lớn kia đang ngay trên đầu cô.
Trước nay, đây là lần đầu tiên anh không thể xuống tay.
Chỉ là trong lúc đó, anh nhìn thấy một cô gái hoảng sợ đang cận kề cái chết xung quanh người cô ấy vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ rất bình yên dù xung quanh náo loạn.
Đột nhiên xuất hiện năm người áo đen ở phía sau anh, Đình Thâm lặp tức xoay người nhìn bọn họ.
Vệ binh của Mộc Miên.
-Các ngươi đến đây làm gì?-anh đầy uy quyền lãnh đạm hỏi
-Nữ hoàng Mộc Miên muốn lấy mạng cô ta.-một trong đám người bọn họ trả lời
-Mạng của cô ta chỉ ta có thể lấy đi, quay về bảo với bà ấy rằng ta sẽ sớm giết chết cô ta.
-Nữ hoàng nói hãy để thời gian di chuyển lại, ngài dừng lại là có ý gì? Nếu không chúng tôi sẽ ra tay.
Đình Thâm nhíu mày lại, mắt đỏ thẫm móng tay mọc dài ra, răng nanh xuất hiện sau đó giơ tay lên hướng tới tên vừa nói bóp chặt lại ngay tức khắc hắn ta biến thành một làn khói đen.
-Các ngươi có muốn như hắn không?
-Thuộc hạ không dám.
-Cút về, bảo với bà ta, chuyện của ta đừng xen vào.
-Vâng.
Lúc đến không biết, lúc đi vô hình, bọn họ như tan biến khỏi không trung.
Đình Thâm đưa tay xuống dưới vặn cổ tay cả người Y Anh đã bị đẩy ra trước sau đó nhanh như chớp anh quay người túm lấy cổ tay cô khuôn mặt trở về bình thường thời gian bắt đầu luân chuyển.
Rầm.
Một tiếng vang lớn chấn động cả khu phố náo nhiệt, Y Anh kinh hãi cả người rơi vào lòng của ai đó, cổ tay còn bị nắm rất chặt.
Rõ ràng lúc nãy đã rơi ngay đầu cô, cô vẫn sống sót? Sầm Kỷ Dương, là anh đúng không?
Y Anh mờ mịt ngẩng đầu lên một khuôn mặt điềm đạm tuấn duật xuất hiện trước mặt cô, nụ cười vừa lạnh vừa ấm của anh xua đi một phần sợ hãi trong cô.
Trong một góc, Vân Du chứng kiến tất cả còn đang kinh hãi hồn vía như bay đi mất, mặt mày trắng bệch đi, miệng lắp ba lắp bắp nhìn Đình Thâm. Nếu không phải theo dõi bọn họ, sẽ không nhìn thấy lúc nãy Đình Thâm trở nên đáng sợ như thế? Anh ta không phải là người.
Y Anh thở dốc quay lại nhìn chiếc ghế quay lớn kia rơi vỡ nát trên đất, mọi người bu lại xem sau cơn hải hồn, cũng may không ai bị thương.
Bảo vệ nhanh chóng tới nơi giải tán mọi người, họ nhanh chân rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Y Anh không tưởng tượng ra được cảnh mình sẽ bị chiếc ghế đó rơi trúng, thầm rùng mình.
-Nếu lúc nãy tôi không kéo cậu ra, thì cậu sẽ đứng yên sao?
Tiếng nói trầm ấm của Đình Thâm vang bên tai cô, Y Anh phát giác quay đầu nhìn anh sau đó nhận ra bọn họ có gì đó không đúng.
Đình Thâm đang ôm cô.
Y Anh theo phản xạ tự nhiên thoát ra khỏi người anh, tay cũng rút về.
Đình Thâm đột nhiên thấy hụt hẫng trống vắng đi.
-Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu như đã định không thoát được thì tôi có cố gắng cũng không thể nào làm được. Thật ra chuyện nguy hiểm như thế này tôi đã gặp qua.
Còn việc gì kinh khủng hơn khi có một con ma cà rồng luôn tìm cách giết chết cô mà hành tung của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nào đến lấy mạng cô cô cũng không biết.
Cô cũng có đề phòng nhưng mỗi ngày phải sống trong phập phồng lo sợ, cô sợ sẽ điên mất.
-Cậu sợ không?
-Sợ. Nhưng mà tôi sợ vì mình mà người khác chịu tổn thương hơn.
-Vì sao cậu phải lo cho họ?
-Bởi vì từ trước đến nay, những người bên cạnh tôi đều rời đi mất, cảm giác mất đi người thân quen mà tôi lại bất lực làm tôi rất sợ, tôi chỉ nghĩ mình nhất định phải bảo vệ họ.
Đình Thâm trầm tư cuối cùng chỉ nói: “Tôi đưa cậu về.”
-Ừ.
Thật ra có rất nhiều điều không thể hiểu hết được, giống như lúc nãy anh không biết mình vì lí do gì mà không giết cô.
Lấy mạng một người lại khó khăn đến thế.
Sầm Kỷ Dương dùng tốc độ nhanh hơn ánh sáng chạy tới nơi thì mọi người đã ra về hết chỉ còn có nhân viên quản lí cùng nhà báo đang ghi lại sự việc xảy ra.
Sầm Kỷ Dương nhìn vào chiếc ghế nằm tan nát trên đất lại di chuyển tới thanh ngang bị gãy.
Không thể nào bị gãy vô cớ như vậy.
Đình Thâm...
Sầm Kỷ Dương vội vàng hỏi một bảo vệ đi ngang qua: “Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
-À lúc nãy đột nhiên ghế quay rơi xuống suýt nữa làm chết người.
-Có ai bị thương gì không?
-Cái này thì không có, cũng may mọi người đều chạy thoát kịp lúc.
Sầm Kỷ Dương nói tiếng cảm ơn xong để bảo vệ tiếp tục làm công việc, anh linh cảm được cô xảy ra chuyện chẳng lành đã lặp tức chạy tới đây nhưng lại không tìm thấy cô.
Nghe bảo vệ nói không ai bị thương anh mới an tâm, nếu là Đình Thâm ra tay vậy thì tại sao không hạ thủ? Người như Đình Thâm sẽ không bỏ qua cơ hội nào.
Sầm Kỷ Dương vừa quay người thì bước chân dừng lại khi thấy người trước mặt.