Tô Mị một mình đi dọc hành lang, một bên của cô là cửa kính trong suốt sát sàn trải dài, cảnh vật bên ngoài đều nhìn rõ mồn một.
Ánh trăng hôm nay sáng quá, mà lòng cô thì mờ mịt.
Ai nói ma cà rồng không cô đơn, ma cà rồng còn cô đơn hơn con người rất nhiều.
Con người khi buồn có thể nói ra, ma cà rồng khi buồn nói ra sẽ thành trò cười.
Tô Mị sống ở đây từ nhỏ, trải qua mấy trăm năm vẫn không thay đổi được tỏa thành lạnh lẽo này.
Là cô vô dụng.
Tô Mị dừng trước một căn phòng, nhìn tay cầm một hồi mới can đảm mở cửa đi vào.
Bên trong phòng hoàn toàn không bật đèn, thứ ánh sáng duy nhất là ánh trăng và đôi mắt sáng kia.
-Từ bao giờ cô không biết gõ cửa vậy?
Đình Thâm ngồi trên ghế dựa đặt cạnh cửa sổ kính sát sàn chẳng buồn liếc nhìn Tô Mị.
-Vì sao anh không tham gia bữa ăn?
Là vì chán ghét sự đông đúc hay vì trốn mặt Y Anh? Tô Mị muốn hiểu rõ.
-Cô không nên quản lí chuyện của người khác.
Vẫn lạnh lùng.
-Anh có thể nhìn em một lần không?
Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn lấy cô dù chỉ một giây. Cô không biết vì sao anh có thể lạnh lùng như vậy được.
-Đáng nhẽ cô phải ở cạnh Sầm Kỷ Dương, nói với anh ta những lời này mới đúng.
Tô Mị đã rất quen với bộ dạng lãnh đạm của anh, lời nói cay nghiệt của anh đang từ từ đâm vào tim cô.
Là đau đớn làm cô héo mòn, không phải anh làm cô tàn úa.
“Em có thể là đóa hoa hồng đầy gai nhọn vây quanh tim anh không?”
Điều Tô Mị che giấu trong lòng giỏi nhất chính là làm mọi người nghĩ rằng cô thích Sầm Kỷ Dương. Điều Tô Mị hối hận nhất chính là thích Đình Thâm nhưng không thể lay động được anh.
-Mấy trăm năm qua sao em lại thất bại như vậy? Rõ ràng em thích anh nhưng không ai biết, mà em không thích Sầm Kỷ Dương, chỉ anh ấy rõ.
Sầm Kỷ Dương đã sớm nhận ra tình cảm của Tô Mị dành cho Đình Thâm vẫn đồng ý giữ bí mật cho cô, ngoài anh ra chỉ còn Diêu Ngôn biết mà thôi.
Đình Thâm nghe thấy thì quay đầu nhìn Tô Mị.
“Nếu Tô Mị không thích tôi?”
Bây giờ anh mới biết ám chỉ trong câu nói khi ấy của Sầm Kỷ Dương.
-Tình cảm của cô dành cho tôi chỉ dư thừa mà thôi.
Anh không có tình cảm với Tô Mị, một chút cũng không.
-Em biết. Em biết rõ tình cảm này là thừa thải nhưng em không ngăn được. Nó cứ mỗi ngày ùa ra nhiều hơn làm em cũng ngăn cản không được.
Tô Mị thích Đình Thâm cả mấy trăm năm nay, Đình Thâm nghe qua còn có chút bất ngờ.
Tô Mị được đem về từ lúc nhỏ sống cùng với anh, nhưng chưa lần nào anh để mắt đến cô chỉ có cô âm thầm dõi theo anh.
Thoắt cái đã yêu thầm mấy trăm năm.
-Cô đến đây nói những lời này sẽ mong tôi đáp lại sao?
Anh sẽ đáp lại sao? Cô biết dù trải qua thêm mấy trăm nghìn năm nữa, người làm trái tim anh ấm áp cũng không phải cô.
-Em chỉ hi vọng một ngày anh có thể chú ý đến em, nhìn em một lần mà em lại quên một điều, anh vốn không có trái tim. Vì sao em phải đánh đổi nhiều thứ như vậy chỉ vì một người như anh chứ?
Đến tận ngày hôm nay Tô Mị cũng chưa tìm ra lí do để bản thân ngưng yêu anh, mặc dù yêu anh chính là tự dùng dao cứa vào tim mình.
-Vì sao yêu tôi?
-Em muốn làm một nơi trong tim anh, để anh biết ấm áp hạnh phúc. Nhưng mà liệu em có thể làm một đóa hồng vây quanh anh không? Như vậy em có thể bảo vệ anh.
Đình Thâm từng chịu qua nỗi đau thống khổ nhất vè cả thể xác và tinh thần không một ai nghe thấy mà không khiếp sợ, thật ra anh chưa từng nghĩ sẽ yêu, bởi vì anh quá cô độc để cảm nhận.
Anh chưa từng yêu Tô Mị cũng chưa từng yêu bản thân. Người mà ngay cả cách yêu bản thân cũng không biết, thử hỏi làm sao biết yêu người khác?
Yêu anh giống như chờ đợi cổ thụ nở hoa. Tiếc là cổ thụ chưa bao giờ có hoa để nở.
-Tôi cần cô bảo vệ sao?
-Đình Thâm, ngay từ lúc nhỏ em đã chứng kiến mọi thứ, em từng thử lấy roi bạc đánh vào tay nhưng kết quả là khóc thét lên vì đau đớn. Lúc ấy em đau lòng không phải vì bị roi bạc đánh mà vì anh.
Cô gái chỉ mười hai tuổi khi ấy khờ dại nhìn chàng trai mười sáu tuổi chịu những trận đòn bằng roi bạc, không khóc, không hề có cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm về trước, đôi lúc còn nghĩ anh là một cỗ máy.
Khi ấy Tô Mị mới biết, từ khi Uông Duẫn qua đời, bắt đầu năm Đình Thâm lên bảy thì đã phải chịu những huấn luyện khắc nghiệt, đánh bằng roi bạc, dùng chén bạc đũa bạc ăn cơm, bị trói bằng xích bạc ở trong nhà giam, cũng từng bị súng bạc bắn vào chân.
Mọi thứ diễn ra chỉ với một cậu bé bảy tuổi, tàn ác nhẫn tâm do chính tay mẹ ruột của mình gây nên.
Còn nhẫn tâm hơn khi anh vừa tròn thêm một tuổi, bà ấy sẽ giam anh trong một trận đấu, bên trong đều là mai phục, có độc dược, có thú dữ, đều là những thứ đủ để giết một ma cà rồng hoàng gia.
Còn nhớ khi ấy Đình Thâm mười tám, đại tiệc sinh nhật diễn ra, anh không tham gia chỉ ở trong phòng một mình.
Anh sinh ra chẳng qua là công cụ để giành lấy quyền lực của mẹ ruột mình.
Anh cô độc sinh cho cô cảm giác chỉ muốn chạy đến che chở cho anh. Nhưng mà ánh mắt anh quá lãnh khốc, tựa như những khối băng nghìn năm ẩn giấu dao nhọn bên trong.
-Trước nay người em quan tâm để ý đều là anh, người em muốn ở cạnh mang cho anh ấy mọi thứ tốt nhất cũng là anh. Đình Thâm, cầu xin anh, đừng lạnh lùng với em như vậy. Mấy trăm năm nay, em quá khổ sở, khổ sở đến sắp điên lên.
Bởi vì quá khổ sở cô mới không nhịn được nữa mà bày tỏ lòng mình.
-Tô Mị...
Đình Thâm ngữ khí đều là hơi lạnh chống người ngồi dậy nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, anh không có cảm xúc gì.
Từ năm bảy tuổi, anh đã không còn tim nữa. Sự ấm áp, tình yêu thương vốn không còn tồn tại trong người anh. Từng thử qua cảm nhận thế nào là ấm áp, là tình yêu, là tình thân nhưng mà lúc đó tim hoàn toàn trống rỗng mà lòng thì đã lạnh buốt từ lâu.
Lâu đến mức anh còn nhầm tưởng bản thân chỉ là cái xác có hồn, không tim không máu không nước mắt.
Yêu anh cũng được, không yêu cũng được, nhưng Tô Mị không phải người làm tim anh có thể đập lại.
-Cô không hợp với tôi, người tôi cần, bà ấy cần là một người giúp có được quyền lực, bởi vì biết cô không phải thánh nữ thật sự nên bà ấy mới gán ghép cô với Sầm Kỷ Dương, từ lúc bắt đầu, cô và tôi đã là hai thế giới rồi. Khác biệt lớn như vậy, làm sao tôi lại yêu cô chứ? Thay vì yêu tôi, hãy nghĩ cách để mình trở thành thánh nữ tốt nhất đi.
Tô Mị biết sẽ nhận được lời cay độc nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, trong đêm tối từng giọt nước mắt của cô như những viên pha lê trong suốt sáng lấp lánh đến đau lòng.
Làm sao ngừng yêu người mà mình đã thầm yêu lâu như vậy? Huống chi ma cà rồng khi yêu sẽ không dễ dàng buông bỏ.
-Có lẽ hôm nay em say thật rồi, chưa uống rượu mà lòng đã say. Đình Thâm, bất kể anh có ghét em hay không, em cũng chưa từng nghĩ sẽ ngừng yêu anh. Anh nghỉ ngơi sớm đi.
Tô Mị cười yếu ớt quay người rời khỏi phòng sau khi đóng cửa mới vô lực đưa tay đang run rẩy vịn vào tường bên cạnh nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn.
Đau lòng là vậy mà không thể ngừng yêu.
Tô Mị lần theo tường mà đi, ánh trăng bên ngoài rọi vào bóng cô trải dài trên nền gạch.
-Tô Mị.
Diêu Ngôn nhìn thấy Tô Mị cả người run lên thì chạy tới vịn lấy cô ấy, không ngờ Tô Mị đã ngồi bệt xuống sàn khóc. Nước mắt cô ấy như những viên trân châu dưới biển, nước hòa vào sáng đến đau lòng.
-Diêu Ngôn, mình thật sự rất yêu anh ấy. Lúc anh ấy thẳng thừng nói không thích mình lòng mình như bị hàng vạn tên bạc đâm vào.
Diêu Ngôn ngồi xổm xuống đưa tay ôm bả vai Tô Mị kéo cô dựa vào vai mình mà khóc, cũng chỉ có thể thở dài. Diêu Ngôn biết dù có nói bao nhiêu lời an ủi cũng vô dụng, tình cảm Tô Mị dành cho Đình Thâm sâu đậm, cô đều biết.
-Ngốc quá, anh ấy là kẻ vô tình tàn nhẫn ai mà không biết, cậu nên vui khi anh ấy không yêu ai hết.
Còn tốt hơn trong lòng anh có người con gái khác.
-Mình đau quá. Tim đau. Lòng cũng đau. Cả người đều đau. Cậu là pháp sư, cậu có thuốc nào giúp mình không yêu anh ấy nữa không?
-Tô Mị ngốc, yêu thầm cả trăm năm cuối cùng cũng nói ra được cậu nên vui vẻ, bị Đình Thâm từ chối không có gì đáng sợ cả, anh ấy vốn không biết yêu.
Còn hơn không thể mở lời, chẳng thể cho ai biết.
-Không phải, nói ra rồi càng đau lòng hơn. So với yêu thầm thì nói ra lại rất nguy hiểm. Anh ấy không thích mình, mình biết rồi ngay cả hi vọng ấp ủ cũng không còn, yêu thầm thì khác, chí ít mình còn mơ mộng đến anh ấy được.
Yêu thầm nói ra hay không nói, suy cho cùng đều là hành hạ người.
Họa may người ta cũng thích mình thì không sao, nếu đã không thích ngay cả cơ hội nghĩ về cũng không dám.
Yêu thầm người mà bản thân biết rõ người ấy vốn không yêu mình, đành tự lừa gạt, một khi cảnh tỉnh thì tim như vỡ vụn. So với bị từ chối còn đau khổ hơn nhiều.
-Không sao đâu, qua ngày mai, trời vừa sáng, cậu sẽ thấy mọi thứ vẫn bình thường, lòng cậu cũng không đau nữa.
-Diêu Ngôn, anh ấy có thể tàn nhẫn vì sao mình không thể? Cho mình khóc đi, mình đè nén lâu nay cho mình hôm nay một lượt trút bỏ hết.
-Được, khóc đi, mình đã ngăn cách chúng ta, không ai có thể nhìn thấy cậu khóc. Muốn khóc lớn cứ việc khóc, muốn trút bỏ gì cứ trút bỏ.
Ma cà rồng thật đáng thương, đau lòng không thể cho ai biết, động lòng càng không thể nói ra chỉ một mình chôn giấu, một mình đau lòng.
Bởi bình sinh họ đã là ma cà rồng đầy kiêu hãnh.