Sầm Kỷ Dương từ từ mở mắt ra vừa chống người ngồi dậy lồng ngực liền nhói đau, cả người đều mất sức.
Sực nhớ đến Y Anh, anh liền ngẩng đầu nhìn lên trên chẳng qua ngoài núi, cây và đá ra không còn gì nữa.
Điều anh không hiểu chính là tại sao lúc đó đột nhiên có dòng xung khí đối nghịch với sức mạnh của anh làm anh bị tổn thương.
Sầm Kỷ Dương từ từ đứng lên một tay ôm lồng ngực vẫn còn bị thương đau đớn không thôi, trời đã sập tối Sầm Kỷ Dương tìm một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Lúc đang điều trị vết thương đột nhiên có tiếng bước chân ngày càng đến gần Sầm Kỷ Dương.
Anh đương nhiên có đề phòng đã lặp tức giơ tay hướng tới người đó nhưng khi nghe người đó lên tiếng anh đã nhanh chóng dừng tay.
-Kỷ Dương, là em.
Sầm Kỷ Dương lúc này mới nhìn lên đã thấy trước mặt là Y Anh.
-Anh không sao chứ? Em lo cho anh quá.
Anh có vẻ ngạc nhiên nhìn Y Anh đang lo lắng xem vết thương trên người anh, ánh mắt cẩn thận quan sát.
-Lúc nãy thấy anh phun ra máu em đã lặp tức tìm đường để xuống đây tìm anh cũng may tìm được anh. Anh bị thương nặng lắm sao?-Y Anh càng nói giọng càng lạc đi thút thít sắp khóc đến nơi
Sầm Kỷ Dương mềm lòng đôi chút đưa tay xoa đầu cô: “Có gì mà khóc, không phải Y Anh là cô gái rất mạnh mẽ sao?”
-Anh có biết em rất sợ anh xảy ra chuyện không?
-Anh càng lo cho em hơn, nói anh nghe, em xuống bằng cách nào?
Y Anh lau lau nước mắt nhìn anh nói: “Lúc nãy em được đưa trở lại lên trên, cũng may bầy sói đã bỏ đi hết nên em liền chạy đi tìm thử có con đường nào xuống đây không, cũng may em tìm thấy một con đường nhỏ mặc dù hơi dốc xung quanh chỉ toàn cây cối um tùm lại còn đất đá khó đi một chút.”
-Xuống được đây vất vả cho em rồi.-Sầm Kỷ Dương hơi nâng môi cười nhạt
-Đường xuống đây rất khó khăn, em còn suýt ngã mấy lần.
-Y Anh, hay là sau khi về căn nhà gỗ, chúng ta ở lại đây luôn đi.
Sầm Kỷ Dương nhìn cô chậm rãi nói rành mạch từng chữ.
Y Anh lúc đầu không tin sau khi thấy biểu hiện trên mặt anh mới mừng rỡ nói: “Được, anh mau nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta đi.”
Sầm Kỷ Dương cong môi lên ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lùng sau đó biến mất trong đêm tối tĩnh mịch.
Y Anh mỉm cười thỏa mãn dựa đầu vào vai anh, nụ cười lạnh rét cùng ánh mắt đắc ý như đạt được ý muốn.
Sáng hôm sau mặt trời vừa ló dạng, Sầm Kỷ Dương đưa tay che mặt trời đang rọi ánh sáng vào mặt mình từ từ thích ứng.
Y Anh đã thức đang đứng hít thở không khí sớm mai vừa thấy anh đã thức nở nụ cười rạng rỡ nói: “Anh thức rồi sao? Chúng ta mau về nhà thôi.”
Sầm Kỷ Dương đứng lên khẽ gật đầu từ tối hôm qua thì lòng anh đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với cô.
Đoạn đường đi không xảy ra bất cứ trắc trở nào, còn là rất thuận lợi. Đến khi cánh đồng hoa chuông dần hiện ra trước mặt bọn họ, Sầm Kỷ Dương vốn im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng:
-Em biết Đình Thâm đang ở đâu không?
Y Anh không nghi ngờ gì cũng chẳng thèm suy nghĩ mà đáp: “Có lẽ anh ấy quay về rồi.”
-Sao cậu ấy lại không nói với anh?
-Anh ấy vốn muốn trở về thế giới thực nhanh chóng mà. Anh đừng quan tâm nữa, chúng ta ở cạnh nhau không phải rất tốt rồi sao?
Bước chân anh dừng lại, gọi tên cô: “Y Anh.”
Y Anh nghe thấy lúc này quay đầu nhìn anh mỉm cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”
-Anh thật sự rất muốn ở cạnh em, nhưng mà... anh xin lỗi.
Sau đó anh đã nhanh như chớp chạy tới đánh vào người cô, cô không kịp trở tay chỉ trợn tròn mắt hoảng hốt bị đánh văng ra xa liền tan thành cơn khói trắng.
Quả nhiên là giả.
Đột nhiên trời nổi cơn giông, gió thổi cuồn cuộn trời thay đổi màu sắc thành xám xịt, khung cảnh cũng luân chuyển.
Sầm Kỷ Dương nheo mắt đến lúc nhìn rõ thì trước mặt đã biến thành một nơi hoang vu xơ xác.
Rất nhanh sau đó trời đất rung chuyển, từ dưới lòng đất trồi lên những cọc nhọn bằng bạc, ở giữa là một trụ gỗ lớn, bên trên Y Anh và Đình Thâm bị trói bằng xích bạc treo trên không.
-Y Anh...
Sầm Kỷ Dương vừa định tiến lên cứu bọn họ đã bị một cơn gió đánh quật ngược trở lại.
-Sầm Kỷ Dương, anh rất giỏi đoán được tất cả đều là giả. Nhưng tôi không hiểu tại sao anh phát hiện?
Sầm Kỷ Dương ngẩng đầu nhìn xuất hiện một Y Anh khác với gương mặt mất đi sự lương thiện hoàn toàn dã tâm.
-Đáng lẽ tôi sẽ không nghi ngờ, nhưng hôm qua những lời cô nói tôi đã nghi ngờ. Bóng nước tôi tạo ra là giúp cô bị rơi xuống đáy vực một cách an toàn nhất, bây giờ cho nó bay ngược lên trên thì theo lời cô nói đi xuống vực bằng con đường đầy đất đá cây cối um xùm khó khăn. Vậy mà người cô rất sạch sẽ, quần áo phẳng phiu vô cùng.
-Ồ, còn gì không?
Anh nói tiếp: “Ngay từ đầu cô không tin ở đây là mơ, luôn nói tôi và Đình Thâm nói dối cô, nhưng khi nãy cô bảo Đình Thâm có lẽ quay về thế giới thực chứng tỏ cô sớm biết đây là giấc mơ. Huống hồ Y Anh sẽ không quan tâm đến an nguy của Đình Thâm, cô ấy có tấm lòng rất lương thiện khi nghe Đình Thâm mất tích sẽ rất lo lắng.”
Y Anh giả nhoẻn môi cười vỗ tay tán thưởng: “Như vậy cũng bị anh phát hiện.”
-Cô tìm cách ngăn cản chúng tôi đánh thức tiểm thức của Y Anh là vì cái gì?
-Tôi thấy cô ta quá lương thiện, người hại cô ta cô ta dễ dàng bỏ qua, bản thân bị ám hại nhiều lần. Bây giờ tôi có thể thoát ra làm sao không nhân cơ hội này mà chiếm giữ tất cả?
-Thật ra cô có từng nghĩ nếu cô ấy không lương thiện thì bây giờ cô ấy sẽ thế nào? Cô nên cảm thấy vui khi cô ở trong một người có lòng tốt như thế.
Y Anh giả hừ lạnh gạt bỏ lời khuyên của anh.
-Nhìn đi, hai người họ bị treo ở kia, chiếc cột trụ sẽ qua ba phút sụp xuống dưới, qua ba mươi phút thì bọn họ sẽ bị rơi xuống cọc bạc đâm vào. Không cần quay trở về nữa, lúc đó dù có đưa họ về cũng chết mất rồi.
-Cô không nghĩ rằng cô ấy cũng là cô, cô sao lại làm tổn thương chính mình?
-Anh đừng nhiều lời. Muốn cứu bọn họ, thì đến đây.
.
Diêu Ngôn rời khỏi biệt thự liền bị người theo dõi, cô dễ dàng nhận ra bước chân đi nhanh hơn đến ngã rẽ lặp tức quẹo ngang sau đó phóng lên nóc nhà.
Người theo dõi đuổi theo không kịp bóng dáng cô đã biến mất, mau chóng chạy đi tìm.
Diêu Ngôn ở trên nóc nhà nhìn họ bỏ đi phủi tay khinh thường, nếu bị một đám tép riêu theo dõi thì cô quả thật làm pháp sư quá uổng rồi.
Cô nhanh chóng phóng qua từng mái nhà chạy tới chỗ Uông Tôn không hay một chú chim ưng đậu trên cây gần đó nhìn thấy tất cả, ánh mắt của nó sáng lên.
Ở bên tòa thành hoàng gia, Mộc Miên nhìn qua tấm gương thấy cảnh mà chú chim ưng quan sát được.
-Diêu Ngôn này chạy đến hướng đó không lẽ tìm biệt uyển của Uông Tôn!?
-Uông Tôn là ai?-Vân Du đứng phía sau hỏi
-Hắn ta cũng không đáng bận tâm, sớm đã không có ý tranh giành vương quyền, nếu không ta cũng trừ hắn rồi.
Vân Du có chút e dè với bà ta, so với cô thì bà ta quả thực là người phụ nữ độc ác vô cùng.
-Đình Thâm, Sầm Kỷ Dương và cả Y Anh biến mất, Diêu Ngôn chạy tới chỗ Uông Tôn. Rốt cục bọn họ đang cố giấu điều gì?
Mộc Miên gõ tay lên bàn, ánh mắt thâm hiểm khẽ lóe sáng: “Trừ khi Y Anh vốn không bị giết trước đó.”
-Sao?
Vân Du không hiểu lời bà ta nói, mày nhanh chóng nhíu chặt.
-Xem ra phải đi đến đó một chuyến rồi.
.
Sầm Kỷ Dương biến thành hình dạng của một ma cà rồng giơ tay với bộ móng vuốt nhọn hướng tới tấn công Y Anh giả, cô ta ứng biến nhanh liền bay lên cao tránh.
Cô ta cầm lấy dao bạc lộn một vòng hướng xuống dưới, Sầm Kỷ Dương nhanh chóng ngã người giữ lấy tay cầm dao của cô ta.
Anh dùng chân trụ trên đất đạp một cái đẩy cô ta lên cao, đồng thời tay kia xẹt tới ngang cổ cô ta.
Y Anh giả này nói về sức mạnh có thể không bằng anh nhưng vì ở đây đều do cô ta điều khiển mọi việc xảy ra theo ý cô ta muốn.
Lúc này cô ta nghiêng người lùi về sau né đi móng vuốt của anh, sau đó giơ tay một cái cỏ cây xung quanh đã nghe lệnh vươn tới tấn công anh.
Vừa vặn đã trôi qua ba phút, cột trụ bị lún xuống một nấc.