Nỗi đau con người biến thành ma cà rồng chưa bao giờ là dễ chịu. Nó đau đớn, âm ỉ và kéo dài. Nỗi cực hình này còn thống khổ hơn lăng trì. Cả người như có một thứ gì đó ở bên trong phá tan hết lục phụ ngũ tạng, giày xéo cả người.
Y Anh nằm trên giường trải qua giai đoạn biến thành ma cà rồng, nét mặt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi, răng cắn chặt đôi môi trắng bệch đang âm thầm rỉ máu tươi.
Nhất định phải chịu đựng, bởi vì nỗi đau biến thành ma cà rồng không phải ai cũng chịu được, nếu chịu không nỗi sẽ bị nỗi đau đó hành hạ đến chết đừng nói là trở thành ma cà rồng.
-Không được, mình chịu được… hãy chờ đó, mình sẽ chịu được…
Ngay cả lúc đau đớn thế này đôi mắt cô vẫn lóe lên tia độc ác, dường như trong đầu cô đã nảy ra những ý đồ xấu xa ép buộc bản thân phải sinh tồn mà chịu đựng để thực hiện chúng.
Đình Thâm gương mặt u ám, cả người toát ra luồng hàn khí lạnh lẽo làm những người xung quanh đều sợ hãi né đi.
Anh một mạch đến trước phòng nghỉ của Mộc Miên không đợi nữ hầu vào báo đã đẩy cửa ra.
Mộc Miên đang nằm nghỉ trên chiếc ghế dài mắt khẽ nhắm lại, một tay chống đầu, vẻ mặt thanh thản không để ý đến là ai to gan xông vào.
-Nhị hoàng tử.-nữ hầu kính cẩn cúi chào
-Tất cả đi ra ngoài.-Đình Thâm nổi giận quát
Nữ hầu khó xử nhìn nhau, đến khi Mộc Miên khẽ cất giọng cho phép mới dám lui ra ngoài.
Đợi tất cả nữ hầu đi ra ngoài cửa cũng khép chặt lại, Đình Thâm lặp tức cất giọng truy vấn: “Rốt cục bà đã làm gì Y Anh?”
Mộc Miên vẫn thái độ ung dung cũng chẳng thèm mở mắt ra chỉ bình thản nói: “Con đừng quan tâm đến cô ta làm gì.”
-Đó là người của tôi, bà không được phép động vào.
-Ta chỉ đang trừ đi mối đe dọa của con thôi. Con hãy tự nhìn lại xem, thái độ của con từ khi cô ta xuất hiện đã trở thành như thế nào? Ắt là con biết, khi con có mối đe dọa sẽ làm cho kẻ thù của con nắm được cơ hội gây nguy hiểm cho con.
-Đó là việc của tôi.
-Việc của con? Từ khi nào con tự ý quyết định tất cả thế? Ta nói cho con biết, chỉ cần có thứ gì cản trở con đến với ngôi vương, ta đều không ngần ngại hủy diệt nó.
Đình Thâm sắc mặt càng thêm âm u, hai tay tức giận nắm thành quyền nổi đầy gân xanh, giọng nói băng lãnh: “Bà đã làm gì cô ấy?”
-Con yên tâm, kẻ cần cô ta không phải chỉ mình con.
-Bà…
-Nếu con ngoan ngoãn một chút, ta sẽ thả cô ta ra cho con, còn nếu con cứ thái độ này với ta, đừng nói là cô ta mà ngay cả con, ta cũng không nương tay.
-Trước nay chẳng phải tôi đều là con rối trong tay bà sao? Bà còn muốn tôi làm gì?
-Trước ngày công bố hôn lễ giữa con và Tô Mị, con phải tìm được thánh nữ thật sự.
Mộc Miên cao lãnh là thế, đối với con trai ruột của mình cũng có thể tàn nhẫn lạnh lùng, bà ta căn bản không có trái tim, không máu không nước mắt, bà ta đã sớm bị dã tâm của mình chiếm hữu.
Ưm…
Sao lại tối thế này!?
Hình như đã mấy ngày rồi cô vẫn chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời, nơi này tối tăm lạnh lẽo, ngoại trừ ngọn lửa được thắp sáng đang lóe lên để rọi đường đi ra chẳng còn gì.
Cô nằm trên mặt đất ẩm ướt cố gắng bò ngồi dậy, lồng giam nay đều bị bao quanh bởi thanh bạc rắn chắc, cô không cách nào thoát ra được, ma cà rồng đều sợ đồ bạc, cô cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt to tròn trong veo khẽ híp lại khi nghe thấy tiếng cửa mở tiếp theo là tiếng bước chân, thanh âm này…
Mộc Miên đứng trước lồng giam lãnh đạm nhìn người con gái chật vật bên trong đang tìm đường thoát.
-Ta rất hiếu kì và tò mò, tại sao con trai ta lại xem trọng cô đến thế?
Y Anh cười nhạt ngẩng đầu cao ngạo nhìn bà: “Anh ta không xem trọng, anh ta chỉ đang muốn chứng tỏ bản lĩnh.”
-Oh, miệng lưỡi cũng thật sắc bén.
-Bà giam giữ tôi cũng vô ích thôi, tôi chẳng có gì để bà lợi dụng cả.
-Ta nghĩ cô có giá trị hay không cô phải tự biết, bây giờ cho dù ta có thả cô ra cô cũng sẽ quay lại tìm ta mà thôi. Cô là con người thông minh chắc sẽ biết chọn cho mình cái gì nên làm cái gì không nên làm.
-Bà không thể giam cầm tôi cả đời được.
-Ta có thể. Đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, cô đã uống độc dược mà ta đích thân điều chế, chỉ cần mười hai tiếng đồng hồ cô không được uống viên thuốc này, cô sẽ mất hết sức lực, mười hai giờ tiếp theo cô sẽ khát máu không còn ý thức, qua ba ngày cô sẽ bị nỗi đau giày xéo mà chết trong đau đớn.
-Bà thật ác độc. Tại sao bà có thể chế tạo ra loại độc dược như thế?
Cô nghe thấy không khỏi khiếp sợ, người phụ nữ này thật độc ác.
-Chỉ cần có thể giúp con ta thuận lợi ngồi trên vị trí đế vương ta sẵn sàng làm mọi thứ.
Mộc Miên nói xong quăng một viên thuốc nhỏ vào người cô.
-Hãy uống nó đi, ta chưa muốn cô chết sớm như thế.
Nói xong Mộc Miên đã lãnh đạm quay người bỏ đi, đến khi hoàn toàn nghe thấy tiếng mở rồi đóng cửa, Y Anh mới chậm rãi cầm lấy viên thuốc kia.
Thì ra không chỉ pháp sư ma cà rồng mới biết điều chế thuốc, mà Mộc Miên cũng biết. Vậy, chẳng lẽ bà ta còn can dự trong cái chết của Tích Khê?
Nghĩ đến đây thôi cô không khỏi rùng mình khiếp sợ.
Sầm Kỷ Dương ở trong phòng nghiên cứu cùng Diêu Ngôn, anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm ra kẻ đã dùng Hương Xạ hại chết mẹ mình và nguyên nhân Uông Duật giết chết ba mình.
-Đã tìm lâu như vậy cũng không tìm được, anh không nghĩ ngay từ đầu chúng ta đi sai sao?
-Không, tôi tin rằng cái chết của mẹ tôi có liên quan đến Hương Xạ, bởi vì tôi từng nghe chú Uông Tôn kể về độc tính của nó, chú tôi cũng nghi ngờ giống thế.
Nhìn anh cương quyết như thế, Diêu Ngôn biết không thể làm anh thay đổi tâm ý, liền nói: “Tôi đã hỏi các tiền bối trước, Hương Xạ này là một thứ độc tính chỉ ở mức trung bình, nhưng mà lại là thứ dễ dàng giết chết ma cà rồng, nó có mùi hương thơm như hoa hồng, nếu ngửi lâu sẽ làm người ngửi sinh độc mà chết mà không thể biết được nguyên nhân.”
-Đặc biệt là, công thức để chế tạo nó đã bị các trưởng lão pháp sư xé mất đem đốt đi từ rất lâu rồi, căn bản không thể điều chế nó ra được.
-Tại sao cô nghĩ đốt đi rồi sẽ không điều chế được?-Sầm Kỷ Dương ngước đôi mắt đen sâu thẳm của mình nhìn cô
-Cái đó, trừ phi có người ghi chép lại bản sao, còn không thì rất am hiểu về các loại độc dược.
Nói tới đây đột nhiên đôi mắt anh lóe sáng, Diêu Ngôn cũng phát giác ra gì đó: “Ý anh là ngoài các pháp sư điều chế ra thì còn có người âm thầm chế tạo ra Hương Xạ!?”
-Đúng vậy, nhưng đó chỉ là nghi ngờ mà thôi.
-Tôi có một cách.
Sầm Kỷ Dương nghe thấy khẽ nhíu mày nhìn Diêu Ngôn.
...
Buổi tối trăng lên cao, cả tòa thành chìm vào yên tĩnh đến đáng sợ, không có bất kì âm thanh nào dường như đang ngầm dậy lên một cơn sóng.
Đình Thâm đã rời khỏi tòa thành, anh xuất hiện rồi lại biến mất trong vô hình, lần này cũng không ai biết anh đi đâu vì chuyện gì, nhưng có lẽ có người hiểu rõ, anh đi là để tìm thánh nữ thật sự kia.
Sầm Kỷ Dương vẫn quay về tòa thành bình thường, trên nét mặt hiện ra sự thản nhiên đến lạnh lùng.
Đột nhiên xuất hiện một người áo đen tấn công anh, Sầm Kỷ Dương phát giác rất nhanh lặp tức né đòn, bọn họ giáo chiến với nhau rất nhanh khuấy động được tòa thành, vệ binh nhanh chóng xuất hiện tiếp sức cho Sầm Kỷ Dương.
Người áo đen thấy mình bị bao vây liền phá vòng vây thoắt cái bỏ chạy.
Bọn họ lặp tức đuổi theo.
Người áo đen chạy đến hoa viên đã bị vây chặt không còn đường lui chỉ còn cách chống trả, Mộc Miên cũng nhanh chóng có mặt.
-Bắt sống hắn cho ta, ta muốn xem là kẻ nào to gan đột nhập vào đây.
Sầm Kỷ Dương lao đến tấn công tên áo đen, thoạt nhìn hắn ta so về năng lực và võ đều rất tốt, đương lúc hắn ta né đòn Sầm Kỷ Dương tiến tới áp sát người hắn, ánh mắt anh lóe lên tia sáng quái dị.
Tên áo đen vung tay đánh Sầm Kỷ Dương lùi về sau, nhanh như chớp rút ra một kim châm bạc phóng về phía Sầm Kỷ Dương.
Trong màn đêm kim châm bạc phát sáng một đường chuẩn xác phóng thẳng đến chỗ Sầm Kỷ Dương, anh lặp tức nghiêng người né đi, kim châm hướng đến người phía sau anh, Mộc Miên.
Mộc Miên cảnh giác rất cao rất nhanh né, kim châm đâm trúng một vệ binh.
Sau đó vệ binh lặp tức ngã quỵ xuống đất.
-Kim châm có độc.
Sầm Kỷ Dương siết chặt tay ra đòn, hai người họ đánh một hồi không ngờ Sầm Kỷ Dương đột nhiên ôm người khụy một chân xuống đất, lúc này trên ngực anh đã bị kim châm đâm trúng.
Tên áo đen nhân cơ hội mọi người đều bất ngờ không chú ý liền phóng liên tục kim châm về phía Mộc Miên, bà ta quả nhiên né được nhưng lần này hắn nhanh trí hơn chính là lợi dụng bà ta né kim châm phóng trước đó đã nhanh tay phóng tiếp ba kim châm khác.
Qủa nhiên bà ta không phòng bị kịp đã bị một kim châm đâm trúng vào người.
Tên áo đen cũng nhân cơ hội đó mà chạy trốn thoát.
Mộc Miên rút kim châm ra tay ôm ngực, bà ta đã quá sơ suất mà bị trúng kim độc của hắn ta.
Sầm Kỷ Dương cùng Mộc Miên không hẹn cùng một lúc phun ra một ngụm máu đỏ.
-Lặp tức kêu Diêu Ngôn đến đây.
Tiếng quát rống giận của Mộc Miên khuấy đảo cả đất trời.
Sầm Kỷ Dương một chân khụy trên đất, tay chống đỡ người, cúi đầu để mái tóc đen che phủ cả gương mặt, thoáng trên môi hiện lên nụ cười.
Mộc Miên ở trong phòng nghỉ dùng nội lực ngăn chặn độc tính, lúc này Diêu Ngôn đã hối hả đi vào.
-Nữ vương, người bị làm sao?
-Mau, mau xem xem đây là loại độc gì, nhanh chóng điều chế thuốc giải.
Mộc Miên chỉ tay đến kim châm trên khay đựng đặt trên bàn, Diêu Ngôn lặp tức đi đến cầm lên xem.
-Là Tinh Túc.
-Tinh Túc!? Vậy mau điều chế thuốc đi.
-Muốn điều chế Tinh Túc cần phải có hoa anh thảo nhưng hiện tại theo tôi nhớ trong kho thuốc đã hết hoa anh thảo rồi.
-Không lẽ cô đợi ta chết mới làm xong thuốc giải sao?-Mộc Miên nổi trận lôi đình quát
-Người yên tâm, Tinh Túc là loại độc làm người mất đi năng lực trong vòng ba ngày, trong ba ngày uống thuốc giải sẽ không sao, cho nên người cho tôi hai ngày, tôi đi tìm hoa anh thảo về.
-Chẳng lẽ trong ba ngày này ta chẳng khác gì con người!?
-Đúng vậy, người hãy để tôi đi tìm, tôi sẽ nhanh chóng quay về.
-Được, ta cho cô thời hạn hai ngày phải tìm cho ra hoa anh thảo rồi điều chế thuốc giải cho ta.
-Vâng.
Diêu Ngôn nhận lệnh lặp tức tuân theo lui ra ngoài.
Mộc Miên là người đa nghi, nếu không phải Sầm Kỷ Dương cũng trúng độc cùng với bà, bà còn đang nghi ngờ kẻ áo đen kia có phải do anh phái tới ám sát bà ta hay không? Điều quan trọng là bà ta phải mau chóng giải độc, để những ma cà rồng biết bây giờ ba ta chỉ là một người bình thường sẽ có kẻ lợi dụng thời cơ mà ra tay với bà ta.
Đương lúc đó Sầm Kỷ Dương cũng đã tạm thời ngăn chặn độc tính phát tán khắp người, anh lau máu trên miệng đôi mắt đen thoáng hiện ra tia sáng.
-Kỷ Dương.
Diêu Ngôn chạy vào trong phòng anh gấp gáp hỏi: “Sao anh lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
-Nếu không làm vậy, bà ta làm sao trúng độc? Lần này phải cảm ơn chú Uông Tôn đã kịp thời hiểu ý tôi, bằng không tôi đã hi sinh vô ích rồi.
-Anh có biết Tinh Túc là loại độc biến ma cà rồng thành con người, năng lực hoàn toàn biến mất hết, nếu trong ba ngày anh không có thuốc giải sẽ chết đó. Chưa kể sợ anh chưa bị độc phát tán chết đã bị những kẻ khác lợi dụng ám sát.
-Diêu Ngôn, cô biết tôi muốn tìm hung thủ hại chết mẹ tôi đến thế nào mà? Cô đừng tự ý manh động, hãy làm theo những gì chúng ta đã tính.
-Anh,
-Đừng để bà ta nghi ngờ, cô đi đi.
Diêu Ngôn bất đắc dĩ không còn cách nào chỉ đành thở dài, do dự nhìn anh chốc lát mới xoay người rời khỏi.
Sầm Kỷ Dương khẽ nhíu mày, anh biết Diêu Ngôn lo lắng điều gì, nhưng khi nãy cấp bách như thế, nếu lỡ Uông Tôn bị bắt sẽ rất phiền phức nên anh chỉ còn cách tự lấy kim châm đâm mình, lúc đó Uông Tôn cũng bất ngờ nhưng cũng may Uông Tôn kịp hiểu ý đồ của anh lặp tức phóng kim châm về phía Mộc Miên, bằng không mọi thứ đã tan vỡ sạch sẽ.
Có trách thì trách bà ta quá cảnh giác, nên anh đành phải tự mình hi sinh để làm bà ta không nghi ngờ còn để bà ta không thoát được cùng anh trúng độc.
Anh đang rất chờ xem, rốt cục là kẻ nào am hiểu độc dược sẽ ra tay cứu giúp nữ vương của bọn họ!?