“Cô là ai?”
“Một người, anh không quen biết.”
...
Y Anh ở phía sau tay cầm dao bạc ánh mắt hung ác giơ thẳng lên cao sau đó dứt khoác hạ xuống nhưng lưỡi dao còn chưa kịp đâm vào lưng anh thì bàn tay cô đã bị một lực giữ lại.
Sầm Kỷ Dương nhếch môi cười lúc này rời khỏi môi cô, bàn tay đang giữ chặt cổ tay đang cầm dao của cô khẽ siết chặt.
-Cô nghĩ với trò này, cô sẽ làm hại được tôi sao? Ngu xuẩn.
-Anh, buông tay.
Sầm Kỷ Dương chỉ bóp chặt một cái tay cô đã đau đớn cầm giữ được con dao mà làm rơi xuống giường.
-Tại sao phải giết tôi?
Anh không biết bản thân hỏi câu này rốt cục có mục đích gì, nhưng mà anh mong nghe từ cô hai từ ép buộc. Anh mong là cô có nỗi khổ bị uy hiếp phải ra tay với anh.
-Vì tôi muốn Đình Thâm làm đế vương.
-Vậy thì, cô biết tội ám sát hoàng tử sẽ lãnh hậu quả gì không?
-Anh sẽ không có cơ hội đâu.
Y Anh nói xong đôi mắt hóa đỏ nhe răng nanh ra, ánh mắt độc ác đến tàn nhẫn lặp tức hướng bàn tay với bộ móng vuốt nhọn tới phía anh.
Sầm Kỷ Dương nhanh nhẹn né đi ngay tức khắc đôi mắt hóa đỏ bàn tay giữ chặt lấy hai tay cô.
-Dựa vào một ma cà rồng như cô, có thể làm hại tôi sao?
-Không, không thể, tại sao…?
Sắc mặt Y Anh trắng bệch đi, rõ ràng Mộc Miên nói anh đã trở thành con người, năng lực không còn, tại sao???
-Lặp tức cút đi cho tôi.
Anh rống giận hất Y Anh ra ánh mắt đỏ băng lãnh nhìn cô đầy chán ghét.
Y Anh siết chặt tay cắn môi đầy không cam nhưng vì bảo toàn tính mạng cho mình nên thất thời bỏ đi.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa kia vang lên cùng tiếng bước chân đã đi xa khỏi phòng mình, Sầm Kỷ Dương mới hoàn toàn suy sụp ngồi xuống giường đồng thời phun ra ngụm máu tươi.
Lúc nãy tình hình cấp bách đành phải vận khí lực đem toàn bộ năng lực còn sót lại để biến thành bộ dạng ma cà rồng, nhưng mà nếu cô kiên quyết chiến đấu với anh, thật sự anh không thể nào đáp trả. Khi nãy chỉ là biến thành bộ dạng đó để mong cô thất thời mà bỏ đi, thật ra anh chẳng thể sử dụng năng lực gì.
Mau từ miệng anh chảy ra thành một đường dài, càng chảy càng nhiều, trước mắt anh mờ đi, âm thanh cửa phòng được mở ra, ánh chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh đứng ngay cửa không còn sức lực mà ngất đi.
-Cô là ai?
Khi hỏi câu này Uông Tôn vô cùng kích động nhìn cô gái bị giam trong lồng bạc.
Y Anh ngẩng nhìn anh hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cô nên nói thế nào với anh đây? Nói rằng cô là con gái của Khiết Khiết, người con gái anh yêu. Không, cô đã muốn đem tất cả chôn giấu, sao lại phải vạch ra!?
-Một người, anh không quen biết.
-Không, tôi biết em, chắc chắn biết em.
-Anh biết tôi? Vậy tôi hỏi anh, tôi tên gì?
-…
-Anh đã nhìn nhầm rồi, tôi không phải cô gái anh quen biết.
Uông Tôn nhìn cô, gương mặt này quen thuộc với anh như vậy tại sao anh có thể quên kia chứ?
-Vậy, tại sao cô lại bị giam ở đây?
Cô cụp mi mắt, hôm đó Mộc Miên gọi cô đến ám chỉ đủ chuyện, suy cho cùng là sợ cô sẽ cản trở con đường đến ngôi vị của Đình Thâm nên bà ta đem cô giam ở đây còn cho cô uống thứ thuốc độc kia để cô muốn chạy cũng không thể nào chạy.
-Anh đi đi, nếu để nữ vương đến anh sẽ gặp rất rối.
-Tôi sẽ đưa cô đi.
-Không, anh…
Y Anh không thể ngăn anh được, lồng bạc này có cách mở ra nhưng người biết mở nó chỉ có Mộc Miên nên không còn cách nào anh chỉ có thể phá nó đi.
Khi phá gây ra tiếng động rất lớn lại hao tổn rất nhiều sức lực của anh.
_Rầm rầm
Âm thanh đó…
Tiếng gì thế này? Tại sao càng lúc càng lớn? Hình như những phòng giam xung quanh có thứ gì đó muốn xông ra, còn là một thứ rất to lớn.
-Mau chạy đi.
Uông Tôn chạy vào kéo Y Anh đứng lên lôi cô ra ngoài.
-Khoan đã, những phòng giam xung quanh…
-Có lẽ là ác quái.
Bà ta cư nhiên cất giữ ác quái trong tòa thành, điều này đủ chứng tỏ bà ta đã có dã tâm chiếm ngôi vị kia đến thế nào, giả dụ tất cả chống đối bà ta, bà ta chỉ cần thả ác quái ra, sẽ chẳng ai dám làm phản nữa.
-Ác quái!?
Nghe tên thôi cũng đủ thấy bọn chúng đáng sợ thế nào rồi. Đừng nói là chỉ có một, mà có rất nhiều, chúng đang muốn phá vỡ để xông ra ngoài, tiếng đập phá càng lớn thêm.
-Mau đi thôi, nếu kinh động đến bà ta sẽ rất phiền phức.
Uông Tôn nắm lấy tay cô chạy trốn khỏi mật thất kia.
...
Sầm Kỷ Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra, có ai đó trong phòng anh. Cảm nhận được điều này anh khẽ nhíu mày chống đỡ người ngồi dậy dựa vào thành giường.
-Anh tỉnh rồi.
Diêu Ngôn xoay người thấy anh đã tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm qua cô không đến kịp, e là mạng của anh sẽ rơi vào nguy hiểm.
-Sao cô quay về rồi?
-Bởi vì tôi lo cho anh, tôi đã cho anh uống thuốc giải rồi, sẽ sớm hồi phục.
-Cô… không lẽ cô cũng đã cho Mộc Miên thuốc giải?
-…
Thấy Diêu Ngôn im lặng Sầm Kỷ Dương nổi giận quơ tay hất đi bình nước trên bàn.
-Tại sao cô lại không nghe lời tôi?
Những mãnh vở thủy tinh nằm rải rác trên sàn, nước đổ tràn ra chảy lênh láng, Diêu Ngôn biết sẽ chọc tới anh nhưng mà cô không còn cách nữa, nếu không để anh uống thuốc giải, mạng của anh cô không có cách giữ được.
-Chúng ta sẽ còn cách mà, anh đừng lo.
-Chú tôi liều mạng giúp kế hoạch của chúng ta, tôi hi sinh bản thân để bà ta vào tròng, chỉ còn ngày mai nữa thì kẻ giấu mặt kia sẽ xuất hiện, tại sao cô không đợi đến mai? Cô làm tôi rất thất vọng. Ra ngoài.
-Tôi…
-Tôi bảo cô ra ngoài.
Diêu Ngôn trong lòng đau thắt cúi người dọn nốt đống đổ vỡ trên sàn mới lặng lẽ rời đi. Vừa đóng cửa không hiểu vì sao nước mặt lại tuôn ra. Chắc hẳn anh rất căm ghét cô, trước nay anh chưa từng có thái độ này, cô thật sự đã chọc giận anh rồi.
Y Anh vừa vặn trông thấy không khỏi hiếu kì, vì sao Diêu Ngôn từ trong phòng Sầm Kỷ Dương bước ra lại khóc?
Nói đi thì cũng nói lại, rõ ràng Mộc Miên nói với cô, anh đã mất hết năng lực đột nhiên hôm qua lại như không bị gì làm cô không thể giết anh, bây giờ anh đã hoàn toàn đề phòng cô, e là nhiệm vụ Mộc Miên giao cho cô sẽ trở nên khó khăn.
Y Anh nhìn Diêu Ngôn đi ngang mình người dựa vào tường bang quơ hỏi: “Pháp sư Diêu, sao cô lại khóc thế?”
Diêu Ngôn khẽ nhìn Y Anh, chậm rãi nói: “Không có gì, cô đừng quan tâm.”
Sau đó tiếp tục bước đi mặc kệ Y Anh.
Y Anh khẽ nâng môi cười nhạt, thoáng đưa mắt nhìn đến cánh cửa phòng của Sầm Kỷ Dương.
Chắc chắn là có gì đó mờ ám ở đây.
Uông Tôn đưa ly nước lọc đến trước mặt cô gái mình vừa cứu thoát, cô cầm lấy uống một ngụm, cúi gầm mặt..
-Cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô bị nhốt không?
Y Anh khẽ nắm chặt ly nước, lắc đầu.
Uông Tôn không ép buộc cô, chậm rãi nói: “Cô không nói cũng không sao, cô nghĩ ngơi lấy lại sức đi.”
-Thật ra, à cảm ơn anh đã cứu tôi.-cô định nói gì đó nhưng lại thôi
-Ừ. Cô nằm nghỉ đi.
Uông Tôn ân cần cầm lấy ly nước đặt lên bàn bên cạnh giường sau đó đỡ cô nằm xuống giường cẩn thận đắp chân cho cô rồi mới bỏ ra ngoài.
Y Anh khẽ cụp mi mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Uông Tôn ngồi ngoài phòng khách ôm lấy Tiểu Tinh, khóe môi khẽ cong lên: “Mày xem, có phải cô gái đó giống Khiết Khiết lắm không?”
-Meo.
-Mặc kệ cô ấy tốt hay xấu, cho dù thế nào tao cũng sẽ không để cô ấy rời đi.
Trời sập tối, cả không gian tĩnh lặng, trong màn đêm xuất hiện bóng đen thoắt ẩn thoát hiện.
Người áo đen đi đến con đường xá náo nhiệt, thế giới này chỉ hoạt động nhộn nhịp về đêm, cho nên người áo đen nhanh nhẹn hòa trong đám đông bước đi.
Khó chịu quá!
Thật sự rất khó chịu!
Người áo đen kia bước chân bắt đầu trở nên loạng choạng, bước đi không vững vàng đụng phải người qua lại, từ miệng liên tục phát ra lời xin lỗi yếu ớt.
Hình như thuốc giải sắp hết rồi, thật không ổn chút nào, nếu không có loại thuốc đó sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
-Hoàng tử Đình Thâm kìa.
-A, sao ngày ấy lại xuất hiện ở đây?
Người áo đen khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn phía trước, nam nhân tuấn lãng ma mị, đôi mắt lạnh lẽo dần dần hiện rõ trước mắt cô.
Y Anh thở có chút gấp gáp, chống người chịu đựng đứng yên ở một bên, không thể để anh phát hiện cô được.
Bây giờ cô đã trúng độc của Mộc Miên, sớm muộn cũng chết, cứ âm thầm mà chết quách đi, còn hơn cứ để những chuyện không hay xảy ra.
Nhưng mà, cô muốn nhìn thấy Sầm Kỷ Dương một lần cuối, điều này làm cô không khỏi chua xót, cổ họng có chút đắng ngắt.
Khó thở quá!!!
Trời đất đang quay cuồng sao, điên đảo cả lên, tại sao lại choáng như thế này? Người trước mặt từ một người lại nhân bản thành nhiều người, tiếng nói thật ồ ã đinh tai nhức óc.
Thật sự không chịu được nữa.
Trước mặt mơ hồ từ từ tối sầm lại, Y Anh không còn sức lực mà ngất xỉu đi lập tức gây chú ý.
Người qua lại thấy thế vội đến xem, ánh mắt Đình Thâm nhanh nhẹn xẹt qua vừa trông thấy gương mắt giấu sau chiếc nón áo choàng đen liền nhíu lại.
Uông Tôn vừa nấu xong vài món ăn nhẹ thì vui vẻ chạy đến gõ cửa phòng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng im lặng. Hắn còn nghĩ cô còn ngủ say nên khẽ khàng mở cửa ra.
Vừa mở cửa phòng trông thấy trên giường trống trơn, cửa sổ lại được mở tung ra, Uông Tôn lặp tức chạy đến xem.
Thì ra cô đã từ cửa sổ mà bỏ đi. Nhưng vì sao? Vì sao cô phải rời khỏi hắn?
Rất nhiều cuâ hỏi vì sao xuất hiện trong đầu Uông Tôn? Hắn sắp điên rồi, thật sự là điên rồi.
Người con gái đó, nghìn vạn lần hắn đều mơ đến có được, hôm nay vừa gặp cô, hắn đã cương quyết giữ lấy cô nhưng cô lại chạy trốn khỏi hắn.
Uông Tôn không nói lời nào thoắt cái đã biến mất, hắn nhất định phải tìm cho ra cô, sau đó giữ cô ở bên cạnh mình mãi mãi.
Đình Thâm trở về tòa thành bế Y Anh trở về phòng của cô, không ngờ vừa mở cửa phòng đã trông thấy một Y Anh ngồi bên trong, lúc này anh mới ngợ ra.
-Anh, cô ta…
Y Anh ngồi trên giường mặt mày xám đi, tại sao cô ta lại ở đây? Còn ở trong tay Đình Thâm?
Đình Thâm nghĩ mình điên mất, người trong tay hắn là thật mà hắn lại nghĩ là giả nên đưa về tòa thành, như vậy hắn chẳng khác nào đang trả cô về nơi nguy hiểm.
-Cút ra ngoài.
Anh lạnh lẽo hạ lệnh sau đó đặt cô nằm xuống giường.
-Anh, ai cho cô ta ở đây? Đây là phòng tôi.
-Cút đi.
Vân Du không cam tâm, tay nắm chặt tức giận nói: “Tôi sẽ đi nói với nữ vương.”
Cô ta vừa quay đi đã bị Đình Thâm chặt lại, anh đưa tay siết lấy cổ cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu không muốn mất mạng thì tốt nhất ngậm miệng lại.”
-Anh, thả ra, khụ khụ…
Bị anh bóp cổ chặt, Vân Du không thở nổi liền loạn xa đánh đấm, Đình Thâm lúc này buông tay ra đồng thời cảnh cáo: “Ngậm miệng và đi gọi Diêu Ngôn tới đây cho tôi.”
-Anh, chờ đó.
Vân Du hậm hực căm tức nhìn anh rồi nhìn đến Y Anh nằm trên giường, cô nhất định không bỏ qua thế đâu.