Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

chương 103: chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên này fan CP Cơ Bất Trạch Thời lặng lẽ lớn mạnh, bên kia Thời Phi bắt đầu bị các loại công việc làm cho bận bù đầu.

Khi danh tiếng của Thời Phi càng ngày càng cao, cái lệnh phong sát của truyền thông Thiên Tinh lúc trước quả thực trở thành chuyện cười.

Tài nguyên không ngừng chủ động tìm tới cửa, đặc biệt rất nhiều kiểu chương trình tìm kiếm tài năng, nhìn thấy thị trường của Thời Phi trong chương trình tìm kiếm tài năng, mời đặc biệt nhiều.

Thậm chí ngay cả chương trình《 Truyền thừa nước H 》trên CCTV cũng gửi lời mời cho Thời Phi.

Từ trước tới nay rất nhiều minh tinh lưu lượng lấy việc có thể lên chương trình CCTV làm vinh, đó chính là nơi dát vàng cho bản thân, là tài nguyên mà bao nhiêu người muốn cũng không lấy được.

Chương trình này chủ yếu nói về di sản văn hóa 5000 của nước H, đòi hỏi phải có nền tảng văn hóa vững chắc, những minh tinh bình thường thật sự không đủ khả năng tham gia chương trình này.

Cố tình Thời Phi lại là minh tinh phù hợp trong tất cả các minh tinh, minh tinh bình thường có một vài tài nghệ cũng không lạ, nhưng trên cơ bản đều là mạ vàng, nào có như Thời Phi không chỉ biết, mà còn tinh thông.

Đàn cổ, chơi cờ, quốc họa, thêu thùa, làm Hán phục....tất cả đều là ngành sản xuất hàng đầu, mỗi một cái ở đây đều là di sản văn hóa của nước H.

Nhưng bị Thời Phi từ chối.

Một mặt là cậu không có thời gian, cậu phải dành thời gian để làm âm nhạc, cũng không thể cứ đóng cửa mãi, fan sẽ khóc.

Mặt khác là cậu nghe nói một số vấn đề về chương trình đó, thật lòng không có hứng thú tham gia.

Sau nữa là còn phải tham gia ghi hình《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》kỳ ba, lần này chủ đề là cosplay.

Khi Dư Văn Văn nghe nói kỳ này sẽ chơi cosplay, liền hứng phấn chọn sẵn nhân vật cho mình: "Em muốn đóng vai Kikyo, Kikyo trong truyện《 Inuyasha 》."

Giang Dục cười phun tào: "Kikyo cuối cùng bị chết rất thảm."

Dư Văn Văn trừng mắt một cái: "Liên quan gì tới anh."

Giang Dục lúc này ôm một cây đao, nói: "Tôi muốn cosplay thành Sesshoumaru."

Dư Văn Văn nghe xong không nhịn được bật cười: "Anh thì chọn tốt hơn ai, Sesshoumaru bị cụt tay đấy."

Lý Hồng ngăn cản nói: "Hai đứa đừng tranh cãi nữa, cái này có gì mà tranh cãi."

Dư Văn Văn hỏi: "Chị Lý Hồng, chị chọn nhân vật nào?"

Lý Hồng nghĩ nghĩ nói: "Chị chọn nhân vật Đát Kỷ trong 《Vương Giả Vinh Diệu》, muốn làm một yêu nữ hại nước hại dân."

Sau đó mọi người nhìn về phía Thời Phi, muốn hỏi cậu muốn cosplay nhân vật nào.

Vốn Thời Phi muốn lựa chọn một nhân vật manga anime mà mình rất thích là Hisoka trong《Hunter x Hunter》.

Mà vị chủ tịch nào đó không xem manga anime, cho hắn chọn hắn cũng không biết chọn, cuối cùng Thời Phi lựa chọn nhân vật quản gia toàn năng Sebastian trong 《Hắc quản gia》.

Thời Phi cũng từ bỏ nhân vật Hisoka mà mình yêu thích, lựa chọn nhân vật Ciel để cosplay.

Hai nhân vật này có rất nhiều fanfic, Thời Phi cảm thấy đến lúc đó lại có thể thu hút một đống lớn fan CP.

Vì tình yêu của hai người bọn họ, Thời Phi cảm thấy bản thân thật sự vất vả.

Khi Ngụy Vĩ Đống nhìn thấy một màn này, trong lòng quả thực mừng như điên.

Chính chủ một hai phải xào CP, đạo diễn ông cũng còn cách nào đâu.

Người không vui duy nhất ở đây có lẽ là Giang Dục, cái thằng nhóc này còn đang cảm thấy Thời Phi đang để Cố Việt Trạch lợi dụng.

Giang Dục cũng đã xem bộ truyện tranh này, đương nhiên biết hai nhân vật này có rất nhiều fan CP.

Sao sư phụ cứ khiến y nhọc lòng như vậy chứ, một người lớn như vậy rồi cũng không hiểu chuyện một chút nào, đây không phải vô duyên vô cớ sáng tạo nhiệt độ cho Cố Việt Trạch sao.

Khi người phụ trách cosplay chuẩn bị phát quần áo cho mọi người, Giang Dục đột nhiên sửa lời nói: "Tôi muốn đổi cái khác, tôi muốn sắm vài Liz vị hôn thê của Ciel."

Mọi người đều nhìn Giang Dục bằng ánh mắt quái dị, ngay cả Thời Phi cũng kinh ngạc nhìn y nói: "Giang Dục, tôi cũng không biết thì ra cậu lại có sở thích cải trang thành nữ như vậy nha?" Thời Phi cảm thấy mình đúng là ít quan tâm tới người đồ đệ này của mình, phải suy ngẫm.

Giang Dục vẻ mặt hận sắt không thành thép nói: "Cái gì sở thích cải trang thành nữ, tôi....thôi, không nói chuyện với cậu nữa."

Nếu không ngăn được bọn họ hợp thể, Giang Dục nghĩ thế nào cũng phải làm một kể thứ ba.

A phi, là y cosplay nhân vật vị hôn thê, tránh cho lúc đó phát sóng fan lại gặm CP linh tinh, ít nhất vị hôn thê là y còn ở đó.

Lại lần nữa vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn Thời Phi, sau đó liền ôm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Lần cosplay này yêu cầu bọn họ đi tham gia một buổi triển lãm cosplay, ở nơi đó mọi người sẽ nhìn thấy hình ảnh của những người cùng chung một sở thích tụ tập bên nhau.

Đi trên đường cũng không sợ ánh mắt của người khác, chỉ vì tình yêu trong lòng.

Sau hai ngày ghi hình chủ đề cosplay, lần này sẽ kết hợp ghi hình chủ đề thứ tư là xe đạp BMX.

Mặc kệ là cosplay hay là xe đạp BMX, đều thuộc về loại hình văn hóa thiểu số, điều này cũng phù hợp với ý nghĩa mong muốn quảng bá những văn hóa thiểu số của chương trình.

Sau bốn ngày ghi hình liên tục, mọi người đều có chút mệt mỏi, chương trình chuẩn bị sẵn xe chuyên môn để đưa năm khách mời ra sân bay.

Nhưng khi phân bổ xe, Ngụy Vĩ Đống ra vẻ xấu hổ nói: "Hôm nay chỉ thuê được bốn chiếc xe, Thời Phi cậu và Cố Việt Trạch cùng một sân bay, hay là hai người các cậu ngồi cùng một máy bay được không?" Để chủ tịch Cố và Thời Phi có thời gian ở chung riêng với nhau, đạo diễn ông đúng là quá vất vả, ngay cả việc của Nguyệt Lão cũng phải làm.

Giang Dục nghe xong là người đầu tiên phản đối: "Như vậy sao được."

Ngụy Vĩ Đống nhìn y: "Sao lại không được, cũng không phải muốn cậu chia xe, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?" Phản ứng mạnh như vậy, còn không thừa nhận mình thích Thời Phi.

Giang Dục không thể nói ra nguyên nhân thực sự, chỉ có thể nói: "Dù sao chính là không được." Để hai người bọn họ chung một chiếc xe, chẳng may trên đường hoặc là sân bay bị phóng viên hoặc fan cuồng chụp được, đăng lên trên mạng, đến lúc đó fan CP lại muốn quần ma loạn vũ.

"Không thành vấn đề, cứ sắp xếp như vậy đi." Thời Phi không thèm để ý nói.

"Sư......Thời Phi, cậu mất trí rồi." Trong lúc sốt ruột, Giang Dục buột miệng thốt ra, nói xong lập tức phản ứng lại, thái độ nhận sai cũng rất nhanh: "Tôi sai rồi."

Thời Phi nhìn y một cái, thiếu chút nữa không nhịn được đá cho y một cái: "Im đi."

Giang Dục biết sư phụ của y quá hiền lành, luôn ngại từ chối người khác, người quá hiền lành dễ bị thiệt thòi.

Không ngăn cản được hai người bọn họ ngồi cùng một xe, Giang Dục cảm thấy vậy ít nhất phải che chở sư phụ, nhấc chân muốn đi về phía xe của Thời Phi.

Thời Phi một tay xách cổ áo y kéo lại: "Anh lên xe tôi, là muốn làm gì?"

Giang Dục nhìn thoáng qua Cố Việt Trạch, vẻ mặt phòng bị nói: "Tôi bảo vệ cậu."

Thời Phi: "Ban ngày ban mặt, tôi có cái gì cần bảo vệ."

Giang Dục lại nhìn thoáng qua Cố Việt Trạch, nói với Thời Phi: "Tôi lo có fan cuồng, nghe nói gần đây fan cuồng rất càn rỡ."

Thời Phi giơ tay búng một cái lên trán Giang Dục: "Thôi đi, lát nữa anh cũng không tới cùng một sân bay với tôi, anh tự bảo vệ tốt bản thân là được."

Giang Dục nghĩ tới cái này liền buồn bực, trong lòng đang trách Lăng Hạ mua vé máy bay kiểu gì vậy, sao không mua y và sư phụ cùng một máy bay chứ.

"Mau quay về xe của anh đi." Thời Phi nói rồi khom lưng đi vào xe mình, sau đó chui đầu ra nhìn về phía Cố Việt Trạch nói: "Anh không lên xe à? Anh và tôi cùng một sân bay đấy."

Cố Việt Trạch bước cặp chân thon dài lên chiếc xe màu đen kia, Giang Dục tức đến tóc đều dựng đứng cả lên.

Vừa lúc này nhìn thấy Cố Việt Trạch nhìn y một cái, ánh mắt lạnh lùng đạm mạc kia, trực tiếp bị Giang Dục hiểu thành khiêu khích, lập tức tóc càng dựng lên hơn: "Anh......"

Ngụy Vĩ Đống mau chóng giữ chặt y, đi tới một cái xe khác nói: "Đi đi đi, Giang Dục xe cậu ở bên này."

............

Người điều khiển trên xe là Trương Vụ, chỗ ghế phụ là trợ lý của Thời Phi - Hứa Trạch Minh.

Hàng ghế phía sau, Thời Phi thoải mái dựa vào ghế mềm, sau khi lên xe liền cầm di động cúi đầu chơi game.

Cố Việt Trạch ngồi bên cạnh cậu, nói: "Lát nữa tới sân bay, tôi liền phải bay ra nước ngoài công tác."

Thời Phi không chút để ý gật đầu: "Ừ."

Cố Việt Trạch: "Lúc tôi không ở đừng quên ăn cớm phải ăn nhiều thịt.

Đừng muốn giảm cân, em đã rất gầy."

Thời Phi: "Biết rồi."

Cố Việt Trạch tiếp tục nói: "Lần này đại khái sẽ đi công tác tầm nửa tháng."

Thời Phi đáp lại: "À."

Cố Việt Trạch: "Kỳ chủ đề tiếp theo có lẽ tôi không tham gia ghi hình được."

Thời Phi: "Được."

Cố Việt Trạch: "Cho nên chúng ta nửa tháng không thấy mặt, em sẽ không nhớ tôi phải không?"

Thời Phi: "Đúng vậy."

Không khí trong xe đột nhiên như áp suất thấp, Thời Phi mới nhận ra, sau đó trong lúc choáng váng, trò chơi trên tay game over, màn hình biến thành màu đen.

Nhìn khuôn mặt đen xì như đít nồi kia, Thời Phi cười tủm tỉm ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Cố Việt Trạch.

Sắc mặt Cố Việt Trạch nghiêm túc, giống như tích tụ trước khi tức giận.

Trương Vụ ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt chủ tịch Cố.

Xong rồi xong rồi, nhìn mặt chủ tịch rõ ràng là tức giận, sao Thời Phi lại vô tâm vô phế như vậy, rõ ràng chủ tịch Cố lưu luyến cậu ta, cậu ta lại chỉ lo chơi game trên di động.

Nếu là mình mình cũng tức giận.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Trạch Minh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt ra hiệu: Cậu mau nghĩ cách nhanh lên? Cảm giác này giống như sắp có chiến tranh lạnh đến nơi rồi.

Nếu chủ tịch Cố và Thời Phi thật sự chiến tranh lạnh, Trương Vụ đều có thể tưởng tượng ra, kiếp sống trợ lý đặc biệt của mình sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Hứa Trạch Minh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hai người này đều là lão đại, trợ lý đặc biệt như anh còn không có cách, một trợ lý nhỏ bé như hắn thì có cách nào chứ.

Thời Phi đặt điện thoại di động sang bên cạnh, nghiêm túc nói: "Cố lão gia, anh xem lúc trước tham gia chương trình là vì theo đuổi em.

Em đã là của anh, anh không tất yếu phải lãng phí thời gian nữa."

Cố Việt Trạch nói: "Dùng thời gian trên người của em chưa bao giờ là lãng phí." Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ khí chất cao quý, chỉ thiếu mỗi viết mấy chữ to còn không mau tới dỗ dành tôi.

Khóe miệng cong cong, cầm lấy di động giơ lên trước mặt Cố Việt Trạch: "Cố lão gia anh xem trò chơi này em thua mất rồi." Thời Phi nhích lại gần Cố Việt Trạch, giọng nói hạ thấp: "Cố lão gia, anh mua cho em mấy bộ da được không? Em nhìn trúng mấy bộ da rất đẹp, nhưng có hơi đắt.

Em cũng muốn thử cảm giác dát vàng lên người."

Cố Việt Trạch hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Thời Phi mờ giao diện di động của mình cho Cố Việt Trạch xem nói: "Mỗi một bộ là 2.888 điểm, cũng chính là 288 tệ một bộ, ba bộ là gần 1.000, em rất nghèo."

Nói xong Thời Phi còn làm ra một vẻ mặt đầy đáng thương.

Trương Vụ ngồi ở phía trước nghe được lời này, có chút muốn cười.

288 tệ một bộ da đối với người thường mà nói có hơi đắt, nhưng đối với Thời Phi mà nói là chín trâu mất một sợi lông.

Đừng tưởng rằng hắn không biết thời gian trước cậu còn dựa vào chủ tịch Cố chỉ điểm, kiếm lời gần chục triệu, hơn nữa đủ loại cát sê thông cáo trong thời gian này nữa.

Trình độ nói dối cấp thấp như vậy, chủ tịch Cố một giây là có thể nhìn thấu, cho rằng như vậy là có thể khiến chủ tịch Cố bị lừa sao? Đừng mơ.

Kết quả......

Cố Việt Trạch nhàn nhạt nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Cố Việt Trạch trực tiếp click mở Alipay của Thời Phi, sau đó liên kết với Alipay của mình, thiết lập tài khoản thanh toán thân mật.

Như vậy tương đương với từ giờ về sau Thời Phi tiêu tiền trên Alipay đều trực tiếp trừ vào thẻ của Cố Việt Trạch.

"Không tồi nha, anh còn biết cái này." Thời Phi nhìn trái tim màu hồng kia, cười nói: "Xem thường anh rồi."

Còn tưởng là Cố Việt Trạch chỉ biết kiếm tiền thôi chứ.

Cố Việt Trạch bổ sung nói: "Muốn mua cái gì thì mua."

Thời Phi dựa lên vai Cố Việt Trạch nói: "Tôi hiện tại lăn lộn giới giải trí khó tránh khỏi về sau phải tham gia các loại họp thường niên tiệc tối gì đó, các loại trường hợp đều phải ăn mặc lễ phục cao cấp, còn không thể mặc lặp lại.

Cho nên về sau anh phải kiếm nhiều tiền, em vừa rồi nói anh không cần đi ghi hình nữa, là cảm thấy anh nên dùng thời gian để kiếm được càng nhiều tiền hơn."

Nói rồi hai tay Thời Phi ôm cánh tay Cố Việt Trạch không buông, nói: "Dựa theo kịch bản văn tổng tài, một giây của anh là mấy triệu, hiện tại anh là người có gia đình, anh phải càng cố gắng kiếm tiền mới được, em chính là người ngay cả một bộ da cũng không mua nổi."

Hai chữ "gia đình" đâm trúng vào tim Cố Việt Trạch, giọng nói bất giác mang theo cưng chiều: "Được."

Trương Vụ nhìn chủ tịch Cố qua kính chiếu hậu, tuy trên mặt vẫn lạnh nhạt và thờ ơ như vậy, nhưng đáy mắt lại không che giấu được ý cười.

Cứ như vậy đã dỗ xong sao? Chủ tịch Cố cậu cũng quá dễ dụ rồi đấy, ngay từ đầu đã không có điểm mấu chốt, về sau địa vị trong gia đình sẽ không có.

Trong loại chuyện này Trương Vụ khá có kinh nghiệm.

Hứa Trạch Minh nhìn một màn này, không khỏi thầm gật đầu: "Không hổ là đại thần Thời Phi, kỹ thuật thuần hóa chồng đúng là số một."

Sau khi hai người vào sân bay, trực tiếp đi tới phòng nghỉ VIP, Cố Việt Trạch còn một tiếng rưỡi, máy bay sẽ trực tiếp cất cánh bay ra nước ngoài, hai người ngồi ở phòng nghỉ chờ.

Bên kia, là vị tiểu đồ đệ nào đó ngồi trên xe vẫn luôn lo lắng cho Thời Phi.

Cứ cảm thấy Cố Việt Trạch có âm mưu gì đó với sư phụ, sư phụ hiền lành ngây thơ như vậy, sẽ không thật bị hắn lừa đi chứ.

Chẳng lẽ người nọ thấy sư phụ đa tài đa nghệ, lại là một người muốn làm đồ đệ của cậu?

Không được, việc này phải nói cho tên cáo già Thẩm Thanh Nhiên kia mới được.

Tìm số điện thoại di động của tình địch Thẩm Thanh Nhiên gọi đi.

- ---------------

Bí cũng thích Sesshomaru với Hisoka nhất á, đã đẹp trai còn ngầu lòi hết chỗ chê~

Túi sắp beta xong bộ Kỳ thực ta cực kỳ có tiền rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio