Sau khi hiểu được một chút kiến thức, mọi người cần phải vẽ ra bản thiết kế mà mình muốn.
Tuy ban đầu mọi người đều nói đặt hi vọng lên người Thời Phi, nhưng cũng không thật sự giao hết cho cậu làm.
Mọi người sử dụng cách vẽ đơn giản và phối màu vẽ ra bản thiết kế, Điền Tư Hàm ở bên cạnh dặn dò, những bộ Hán phục này có hình dạng và cấu tạo gì, không thể nhầm lẫn.
Khi đến chỗ Cố Việt Trạch, Điền Tư Hàm kinh ngạc phát hiện, Cố Việt Trạch chưa được hướng dẫn mà đã hoàn toàn chuẩn bị chính xác Hán phục.
Điền Tư Hàm hỏi: "Anh từng học qua sao?"
Cố Việt Trạch lạnh nhạt lên tiếng: "Xem qua mấy quyển sách liên quan."
Thời Phi có chút kinh ngạc: "Wow, không tồi."
Cố Việt Trạch được khen ngợi, mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt sâu thẳm dưới tóc mái đen nhánh kia lại lóe lên.
Lần trước quốc họa, không trả lời được câu hỏi hóc búa của Lý Bác Văn, trong lòng Cố Việt Trạch có chút ảo não, ở sự việc tương tự hắn sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.
Thân là nhà đầu tư, hắn đã biết trước nội dung chương trình, sớm từ mấy ngày trước đã điên cuồng đọc tư liệu về Hán phục.
Thời Phi cười cười, khớp xương tay trắng nõn tiếp tục vẽ trên giấy.
Giang Dục vẽ được một nửa, ngẩng đầu muốn vặn vặn cái cổ nhức mỏi, sau đó nhìn thấy hai người đối diện vừa vặn đang nhìn nhau, thoạt nhìn quai quái.
"Sao lại cảm thấy hai người này quai quái." Giang Dục nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng.
Cố Việt Trạch mặt than lạnh lùng kia, không phải là coi trọng sắc đẹp của sư phụ đấy chứ?
Sau đó Giang Dục lắc lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ trong đầu mình, chắc chắn là bị người phụ nữ Lăng Hạ dạo gần đây mê tiểu thuyết đam mỹ kia tẩy não, sao có thể chứ.
Giang Dục lại cúi đầu tiếp tục vẽ.
Cuối cùng mất khoảng một tiếng, mọi người đều vẽ xong, đều muốn nhìn xem đối phương vẽ như thế nào.
Lý Hồng vẽ khá đẹp, tuy đường cong không mượt mà, nhưng ít nhất có thể nhìn rõ cô muốn thể hiện cái gì.
Dư Văn Văn cũng tạm, con gái khá cẩn thận, tuy vẽ thiết kế chẳng ra gi, nhưng vẫn có thể nhìn ra.
Khi Giang Dục dựng thẳng giấy vẽ của mình lên, mọi người đều không nhịn được bật cười.
Dư Văn Văn ôm bụng mình cười như điên: "Giang Dục, anh vẽ cái gì vậy? Gà con mặc váy à?"
Giang Dục trừng mắt một cái nói: "Rõ ràng tôi vẽ một bộ Hán phục nam, không nhìn ra sao?"
Dư Văn Văn vỗ cái bàn cười nói: "Xin tha lỗi cho mắt tôi vụng về, thật sự không nhìn ra."
Giang Dục đặt bản vẽ của mình cẩn thận, nâng cằm, hoàn toàn không cảm thấy xấu, còn tự khen ngợi bản thân: "Đó là cô không có trình độ thưởng thức.
Hơn nữa cô không đi xem Cố Việt Trạch, nói không chừng anh ta còn không vẽ được bằng tôi ấy chứ."
Chỗ sư phụ không dám so, cũng không tin Cố Việt Trạch có thể vẽ tốt hơn mình.
Điền Tư Hàm đi tới chỗ Cố Việt Trạch xem, sau đó nghịch ngợm nói: "Vậy thật là sorry, đúng là vẽ tốt hơn anh."
Dựng thẳng bản vẽ của Cố Việt Trạch lên cho Giang Dục xem.
Giang Dục nhìn thấy Cố Việt Trạch cư nhiên vẽ ra một bản thiết kế hoàn chỉnh, nhân vật không có ngũ quan, nhưng cái đó không quan trọng, quần áo bên dưới đường nét rõ ràng, có thể tưởng tượng ra quần áo thành phẩm của hắn sẽ như thế nào.
Giang Dục nói đùa: "Không phải đã nói cùng nhau làm học tra sao? Cái tên này cư nhiên lén lút giấu chúng ta trộm học thêm, vô lương tâm."
Cố Việt Trạch: "......"
Còn Thời Phi, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cậu có cơ sở hội họa mạnh như vậy, cho dù chưa từng tiếp xúc với thiết kế, thì vẽ ra cũng sẽ không quá kém.
Chỉ là không ngờ, Thời Phi không chỉ vẽ đẹp, mà quần áo thiết kế càng đẹp hơn.
"Vẽ đẹp quá, tôi muốn mặc bộ này của cậu." Giang Dục ôm bản vẽ thiết kế kia không chịu buông tay, hận không thể tự mình biến bản vẽ thiết kế này ra vật thật.
"Mơ đi." Thời Phi lấy lại bản vẽ về, nói: "Dù sao cái kia cũng là con của anh, chẳng lẽ anh còn muốn vứt bỏ nó như vậy sao?"
"Tôi quyết định vứt bỏ nó, nhận nuôi nhà cậu." Giang Dục chớp chớp mắt nói: "Hay là chúng ta mặc cùng một kiểu, tôi không ngại."
"Anh không ngại, nhưng tổ đạo diễn có ý kiến." Thời Phi nhắc nhở, nhiệm vụ tổ đạo diễn giao là mỗi người chế tạo ra một bộ Hán phục thuộc về mình.
Vẽ xong thiết kế, tiếp theo mọi người phải dựa vào yêu cầu của mình đi tới cửa hàng bán vải để chọn mua vải.
Vần cần có tiền, mọi người nhìn về phía Cố Việt Trạch.
Ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Việt Trạch nhìn về phía tổ đạo diễn bên kia.
Chỉ thấy Ngụy Vĩ Đống đưa một cái túi qua nói: "Được, tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn."
Giang Dục sợ hãi kêu lên: "Bao, bao nhiêu?"
Dư Văn Văn tiến lại gần xem xét, hai mắt phát sáng: "Là tệ, thật sự là tệ tiền mặt."
Lý Hồng: "Sao lần này tổ đạo diễn lại tốt như vậy? Cho nhiều tiền như thế?"
Điền Tư Hàm nhìn tập tiền kia, hai mắt đều biến thành hình¥: "Oa, thật nhiều tiền, nếu tôi có nhiều tiền như vậy, tôi có thể đủ mua rất nhiều vải may Hán phục xinh đẹp, tôi có thể mua tơ tằm, còn có thể tìm trâm nương đặt làm trâm cài."
Giang Dục nhìn về phía Ngụy Vĩ Đống nói: "Đạo diễn, có phải Cố Việt Trạch dùng vũ lực uy hiếp ông, hoặc là ông có nhược điểm gì bị anh ta nắm được.
Đừng sợ, ông cứ lớn mật nói ra, lần sau tôi cũng dùng phương pháp như vậy để đối phó ông."
Sắc mặt Ngụy Vĩ Đống nghẹn hồng: "Đừng hỏi."
Vừa thấy dáng vẻ kia của đạo diễn Ngụy, Giang Dục liền cảm thấy chắc chắn là mình đoán đúng, lập tức vẻ mặt đê tiện để sát vào nói: "Nói đi, ông nhìn khuôn mặt này của tôi, dù sao cũng hiền lành hơn Cố Việt Trạch một chút nhỉ.
Liền biết tôi không phải loại người công phu sư tử ngoạm đúng không."
Giang Dục nói rồi còn cào cào người đạo diễn Ngụy, rất có vẻ chuẩn bị muốn nghiêm hình bức cung.
Cuối cùng Ngụy Vĩ Đống không còn cách nào, chỉ có thể nói ra: "Là Cố........Cố Việt Trạch chỉ cho tôi mua hai loại cổ phiếu, mỗi một loại phải trả , tôi và cậu ta làm giao dịch." Quỹ đen của ông a, quỹ đen ông cất giấu nhiều năm như vậy, kết quả lập tức tốn đi hơn nửa, khiến ông đau lòng tới nước mắt đều sắp chảy ra.
Những nghĩ tới đã có hai loại cổ phía chủ tịch Cố chỉ dẫn kia, rất nhanh ông sẽ có thể cá mặn xoay người, trong lòng lại bình thường trở lại một chút.
Dư Văn Văn hỏi: "Một loại cổ phiếu , vậy hai loại là , vậy còn nữa đâu?"
Ngụy Vĩ Đống nói: " quá chói mắt, trong túi kia còn một cái thẻ ngân hàng , mật khẩu là sáu số ."
Giang Dục: "......??, đạo diễn Ngụy, ông mua thật á? Anh ta nói ông liền mua?"
Ngụy Vĩ Đống gật đầu: "Ừ." Không chỉ ông mua, mấy người phó đạo diễn bọn họ cũng mua.
Thân phận của Cố Việt Trạch chỉ có mấy người của chương trình biết, tuy Ngụy Vĩ Đống có nói cho mọi người trong đoàn phim hai loại cổ phiếu này, nhưng chỉ có ít người dám mua theo.
Giang Dục không nhịn được tiến lên sờ sờ trán Ngụy Vĩ Đống nói thầm: "Cũng không bị sốt mà? Sao lại hồ đồ như vậy."
Ngụy Vĩ Đống hất bay tay Giang Dục ra, nói: "Cậu thì hiểu cái rắm."
Giang Dục thở dài nói: "Đạo diễn Ngụy, ông sáng suốt một đời, sao lần này lại làm việc không đàng hoàng như vậy, ông cư nhiên nghe theo lời anh ta mua cổ phiếu, ông coi anh ta là thần chứng khoán à?"
Nếu thật sự biết chơi cổ phiếu tuyệt vời như vậy, sao còn đi làm nghệ sĩ.
Ngụy Vĩ Đống tin tưởng mười phần: "Về sau cậu sẽ biết."
Giang Dục lại lần nữa hỏi: "Ông mua bao nhiêu tiền vậy?"
Ngụy Vĩ Đống đau khổ nói: "Tiền của tôi đều bị vợ quản hết, sau khi cho các cậu , quỹ đen của tôi chỉ còn lại ." Ông nói việc này với vợ, vợ ông căn bản không tin ông, cho dù ông nói thân phận của Cố Việt Trạch ra, vợ ông cũng vẫn cảm thấy là ông muốn tìm lý do lừa tiền của bà.
Nói thật nếu là nhà giàu số một, có bị điên không mà lại đi tham gia một chương trình thực tế.
Đương nhiên thực tế Ngụy Vĩ Đống cũng không chỉ đầu tư tệ, nếu không riêng tiền ông trả cho Cố Việt Trạch đã tốn , chỉ có tệ đương nhiên có khả năng không kiếm về lại được tệ.
Dựa vào mấy năm nay tạo dựng gốc rễ ở trong giới giải trí, chắp vá lung tung tìm người vay mượn tổng cộng triệu tròn.
Hơn nữa đối với một đạo diễn lớn mà nói, mượn có triệu đúng là không nhiều lắm, không có cách nào dù sao mọi người đều biết nhà ông có con cọp cái, cũng không dám cho Ngụy Vĩ Đống vay nhiều hơn.
Một là sợ vợ Ngụy Vĩ Đống trách bọn họ, hai là Ngụy Vĩ Đống không tiền riêng gì, triệu chỉ dựa vào ông trả chưa chắc đã dễ dàng.
Tiền không phải gió to thổi tới, đương nhiên sẽ đau lòng, đương nhiên Ngụy Vĩ Đống cũng chưa nói chính ông bỏ ra quỹ đen, tổng cộng ông đầu tư .
Ông sợ nói ra có lẽ mọi người sẽ sợ hãi.
Giang Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: " tệ, cũng may không nhiều lắm, cho dù ông lỗ trở về cùng lắm cũng chỉ bị vợ bắt quỳ vỏ sầu riêng máy tiếng mà thôi, không đến mức mất mạng."
Đột nhiên Ngụy Vĩ Đống đặt ánh mắt lên người Giang Dục: "Giang Dục, cậu cho tôi vay ít tiền đi, ba đến năm triệu là được." Cứ cảm thấy để một cái cổ phiếu rõ ràng sẽ sinh lời như vậy mà không đi kiếm nhiều một chút, thật phí phạm."
Giang Dục giật giật khóe miệng: "Ông đây là nghiện đến điên rồi à, không cho vay."
Ngụy Vĩ Đống lại chuyển hướng Dư Văn Văn hỏi: "Văn Văn, chúng ta cũng hợp tác rất nhiều lần, cô xem Ngụy ca ngày thường cũng chiếu cố cô nhiều, trong lúc nguy nan, cô cho tôi vay chút tiền được không? Tôi bảo đảm hai ngày nữa sẽ trả lại tiền cho cô."
Dư Văn Văn cũng từ chối: "Ngụy ca, nếu anh mua nhà mua xe gì đấy, tôi đều có thể đồng ý, còn việc này tôi thật sự không thể đồng ý.
Cổ phiếu có rủi ro, mười lần đánh bạc chín lần thua."
Ngụy Vĩ Đống dời ánh mắt lên người Lý Hồng, Lý Hồng lập tức nói: "Tôi vừa sinh con xong, bản thân còn phải đi làm kiếm tiền mua sữa đây này.
Không có tiền không có tiền."
Điền Tư Hàm cũng nhanh chóng lắc đầu nói: "Ông biết tôi nghèo, tôi còn trông cậy vào việc quay xong chương trình, chương trình các ông trả thù lao nữa đây này."
Nếu Ngụy Vĩ Đống thật sự gặp phải cái gì khó khăn, bọn họ cũng chưa chắc sẽ không giúp, chủ yếu là mọi người đều không tin Cố Việt Trạch có năng lực chỉ đá thành vàng, mọi người không muốn ông lãng phí tiền như vậy thôi.
"Mấy người không biết, mấy người đã bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền thế nào đâu." Ngụy Vĩ Đống rất là đáng tiếc nói, ông cũng không đi hỏi Thời Phi, ông cảm thấy Thời Phi mới vừa ra mắt, theo ông biết cũng mới chỉ tham gia một cái chương trình《 Mạnh Nhất Thần Tượng 》 và 《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》này mà thôi.
Một cái nửa đường thất bại, một cái mới tham gia được hai chủ đề, tiền cát xê còn chưa có, có lẽ càng không có tiền.
Tuy nói cậu là Mr J, bậc thầy đàn cổ....vang danh nước ngoài, nhưng bức tranh được định giá tỷ của Thời Phi cũng chưa có ai mua, những bức tranh khác cũng không mang đi bán, những thân phận này chỉ để tăng mạnh danh tiếng, vẫn chưa thực chất mang lại thu nhập nào.
Ai biết lúc này, Thời Phi chủ động mở miệng nói: "Tôi cho ông vay triệu, tiền lãi kiếm được chúng ta chia đều thế nào?"
Ngụy Vĩ Đống: "Cậu có triệu?"
Thời Phi gật đầu: "Ừ, hiện tại chỉ có thể lấy ra được bấy nhiêu thôi." Có chút tiền tạm thời chưa đụng vào được.
"Không thành vấn đề, lãi chia đều, lỗ tôi chịu." Ngụy Vĩ Đống cao hứng nói.
Giang Dục nhịn không được sợ hãi kêu: "Hai người điên rồi à?"
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Phi thật sự chuyển cho Ngụy Vĩ Đống triệu, mấy vị khách mời ngoại trừ Cố Việt Trạch, cả đám đều sợ ngây người.
Điền Tư Hàm: "Minh tinh đều không coi tiền là tiền sao?"
Ngụy Vĩ Đống bắt được tiền, cao hứng muốn tiến lên ôm Thời Phi, Cố Việt Trạch nhìn như vô tình đi lên trước một bước, vừa lúc chặn lại cơ thể Ngụy Vĩ Đống đang tiến lên.
Ngụy Vĩ Đống thiếu chút nữa đụng phải Cố Việt Trạch, may mà ông phanh kịp, sau đó ngượng ngùng lùi lại hai bước, nghiêng đầu nói với Thời Phi: "Thời Phi, về sau chú chính là anh em ruột của lão Ngụy tôi, lần này chú giúp anh một phen, về sau anh tuyệt đối sẽ mang chú bay."
Nói xong liền cao hứng chạy ra ngoài, dù sao nơi này còn có phó đạo diễn, người quay phim, không xảy ra lỗi được.
Thời Phi lúc này dường như cũng nhớ ra điều gì, trực tiếp hỏi Cố Việt Trạch: "Anh nói cho bọn họ hai loại cổ phiếu nào?" Vừa rồi cũng chưa hỏi đạo diễn Ngụy là hai loại cổ phiếu nào.
Cố Việt Trạch: "Cậu muốn mua?"
Thời Phi cười nói: "Có tiền mọi người cùng nhau kiếm ấy mà."
Cố Việt Trạch nói thẳng ra tên hai loại cổ phiếu.
Thời Phi lập tức lấy di động gọi điện cho Tống Nhất Nguyên, nói: "Nhất Nguyên ca, em hiện tại nói cho anh hai loại cổ phiếu sinh lời, anh mau dùng tất cả tiền anh có trong tay quăng vào đi."
Mọi người: "......"
Bên kia Tống Nhất Nguyên đang dán thông báo tuyển dụng: "Cậu đây là vào cái ổ bán hàng đa cấp nào vậy?"
Thời Phi: "Không phải anh nói studio không có tiền sao? Anh mua hai loại cổ phiếu kia, rất nhanh sẽ có tiền."
Tống Nhất Nguyên nói: "Cổ phiếu thứ kia tôi chưa từng động vào bao giờ, người không hiểu cho dù có lỗ chết cũng không hiểu.
Nếu cậu lo studio không có tiền, cậu vẽ cho tôi một bức《 Hoàng Hôn 》là được, tích tắc là có tỷ tới tay."
"Cút, tin hay không thì tùy, đến lúc đó anh đừng hối hận." Thời Phi nói tên hai loại cổ phiếu kia cho Tống Nhất Nguyên, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Điền Tư Hàm nhỏ giọng hỏi Dư Văn Văn: "Thời Phi này cũng quá dễ dàng tin tưởng người rồi nhỉ."
Giang Dục thở dài, sư phụ thông minh khôn khéo của y rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại dễ dàng bị lừa như vậy chứ.
Chẳng lẽ là bị Cố Việt Trạch dạy hư?
Dù sao sư phụ y nhất định không sai.
Giang Dục không biết phải nói như thế nào, sau đó nghĩ lại lại thấy không có gì, sư phụ của mình thì mình cưng chiều, cùng lắm thì triệu kia thật sự bị lỗ, y bù tiền cho sư phụ là được.
Thân là đỉnh lưu tùy tiện tham gia một chương trình thực tế cũng thu về chục triệu, y thật sự không thiếu triệu tệ này.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Cố Việt Trạch bên kia, có chút không biết nên nói cái gì, này là tiền riêng của đạo diễn, tuy nói là Cố Việt Trạch kiếm được.
Nhưng chẳng may cổ phiếu giảm giá, Cố Việt Trạch bên này cũng thật xấu hổ nhà.
Mọi người nghĩ đến lúc đó bọn họ tiêu tiết kiệm số tiền này một chút, vượt dự toán thì xong việc lấy tiền của mình bù vào là được.
Còn tiền Ngụy Vĩ Đống mua cổ phiếu, đó là không có cách nào, hy vọng đến lúc đó đạo diễn Ngụy thấy không tăng giá, đừng quá thất vọng, để bọn họ khuyên ông kịp thời cắt lỗ.
Lúc này Ngụy Vĩ Đống đầy mặt tươi cười, xuân phong đắc ý trở về, Giang Dục còn tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngụy Vĩ Đống, an ủi nói: "Đến lúc đó muốn khóc có thể tới tìm tôi, ngực của tôi tùy thời mở ra vì ông."
Ngụy Vĩ Đống đá một chân qua, bị Giang Dục tránh được.
Lại nhìn những người khác, đều là vẻ mặt thương hại ông.
Còn Ngụy Vĩ Đống thì không có nửa điểm lo lắng, nghĩ các người thì biết cái gì.
Nếu chủ tịch Cố xem cổ phiếu không chuẩn, vậy trên thế giới này còn ai có thể xem chuẩn được cơ chứ.
Kế tiếp mọi người phải tiến hành ghi hình phần tiếp theo, đi tới cửa hàng vải mua vải.
Có tiền, mọi người đều muốn sau này lấy tiền của mình ra hoàn trả, nên cũng không cần quá tiết kiệm bủn xỉn làm gì, trực tiếp gọi hai chiếc xe đi tới khu bán buôn Trường Thanh.
Nơi này có đủ loại vải, đương nhiên cũng bao gồm vải may Hán phục mà họ muốn.
Nhưng chủng loại vải bên trong rất nhiều rất đa dạng, người ngoài nghề rất dễ bị lừa.
Không ngờ nhìn Điền Tư Hàm có vẻ không đáng tin, cư nhiên cực kỳ tinh thông về các loại vải, trả giá cứ gọi là thành thần, tuy vậy, bọn họ chỉ mua vải đã tốn hơn tiếng đồng hồ.
Lúc sau Điền Tư Hàm lại đề nghị muốn đi tới chỗ trâm nương mua một ít trâm cài, rất nhiều người đều thích đi tới chỗ trâm nương bên kia đặt trâm phù hợp với Hán phục của mình.
Bọn họ không có nhiều thời gian, nên không đặt, trực tiếp mua một ít thành phẩm phù hợp với trang phục của mình.
Vừa tiến vào trong cửa hàng, hai cô gái Dư Văn Văn và Điền Tư Hàm đã hoàn toàn không kìm được sức mạnh tiền sử trong cơ thể mình.
Có rất nhiều kiểu trâm, có trâm hoa nhung, trâm ngọc, trâm mạ vàng...., luôn có một loại là tình yêu trong lòng người.
Ngay cả chị đại Lý Hồng cũng như vậy, chỉ cần là nữ giới thì không ai có thể chống lại được những cám dỗ này.
Vốn đã nói mua bộ trâm cái phù hợp với trang phục của mình là được, kết quả các cô nhìn cái này thấy đẹp, cái kia cũng thấy đẹp, hận không thể dọn hết cả cửa hàng về nhà.
Cuối cùng đông chọn một cái tây chọn một cái, hoàn toàn quên mất vấn đề có phù hợp với trang phục của mình hay không.
Giang Dục đứng ở bên cạnh không khỏi nói: "Đúng là phụ nữ, lúc mua sắm thật sự điên cuồng."
Thời Phi tựa ở cạnh cửa chờ, cậu không để ý lắm tới những thứ này.
Ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Cố Việt Trạch đang xem cửa hàng đối diện.
Đường đi ở đây không rộng lắm, tuy nói là cửa hàng đối diện, nhưng thực tế đường phố cũng chỉ tầm mét, có thể nhìn rõ tình hình cửa hàng phía đối diện.
Chỉ thấy một đôi nam nữ yêu nhau vừa đi vào cửa hàng, người con trai nói: "Bảo bối, không phải em rất thích tay nghề trâm nương của cửa hàng này sao? Hôm nay em nhìn trúng cái gì cứ việc chọn, anh trả tiền."
Cô gái kia cao hứng lập tức ôm lấy chàng trai hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn: "Honey, anh đúng là tốt, em rất yêu anh."
Thời Phi rõ ràng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Cố Việt Trạch mang theo một chút biến hóa, vừa lúc nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau với Thời Phi.
Thời Phi chớp mắt, nhìn cái miệng sắp mở ra của Cố Việt Trạch: Không phải cái tên này muốn.....?
Chỉ thấy mặt hắn hơi gượng gạo nói: "Cậu, cậu có thích thứ gì ở đây không?"
Thời Phi: "......"
Cố Việt Trạch ho nhẹ một chút nói: "Cậu cứ việc chọn, tôi đều mua cho cậu."
Nhìn vẻ mặt của Cố Việt Trạch, Thời Phi không nhịn nắm tay che miệng.
Lúc trước không biết Cố Việt Trạch thỉnh thoảng có mấy câu ngớ ngẩn, từ khi phát hiện ra tâm tư nhỏ của hắn, Thời Phi liền hiểu.
Chủ tịch à, thủ đoạn này của anh tệ quá, nếu không dựa vào mặt không dựa vào tiền, có lẽ đời này đều phải độc thân.
Thời Phi nghĩ thầm muốn trêu Cố Việt Trạch một chút, cố ý nhướng mày nói: "Được, vậy tôi chọn, anh xem giúp tôi."
Cửa hàng chỗ trâm nương tuy kiểu dáng trâm của nữ chiếm đa số, của nam cũng thì ít hơn, còn có một ít nho khăn.
Sắc mặt Cố Việt Trạch sáng bừng, đang định trả lời, lúc này Giang Dục lại mở miệng nói: "Không phải, ba bọn họ là nữ mua đám trâm cài này thì thôi, hai người đàn ông các anh còn muốn chọn thứ này, quá gì rồi đấy."
Nếu không phải trong hai người này có một người là sư phụ y, Giang Dục đều muốn nói thẳng cái từ ẻo lả ra rồi.
Giang Dục không biết gì về trâm, căn bản không biết nam giới cũng có thể cài trâm.
Y vừa thốt ra lời này, liền cảm thấy có hai luồng ánh mắt giết tới, nhìn thấy hai luồng ánh mắt như mũi tên lạnh căm căm của Cố Việt Trạch đang nhìn chằm chằm vào y.
Khoảnh khắc đó Giang Dục sợ tới mức nuốt nuốt nước bọt: "Anh, anh làm gì?" Ánh mắt hung dữ như vậy, mình nợ tiền anh ta à?
"Quý khách, ngài nói sai rồi, mặc Hán phục cũng có rất nhiều trâm cài để nam giới lựa chọn, ngài tới xem những cái này xem." Trâm nương trong tiệm giảng giải cho Giang Dục.
"Nhìn thấy chưa, không biết thì nói ít thôi." Thời Phi chọc một cái lên trán Giang Dục, trước kia Giang Dục rất thích làm nũng với cậu, Thời Phi đều chọc y như này.
Nhưng thời gian này đang ở trước máy quay, hai người đều sẽ chú ý một chút.
Chọc xong, Thời Phi mới cảm thấy không ổn, làm bộ như không có gì xảy ra, gọi Cố Việt Trạch nói: "Cố Việt Trạch, tới chọn trâm với tôi nào."
Cố Việt Trạch nhìn Giang Dục, sau đó đi về phía Thời Phi.
Thời Phi nghiêm túc lựa chọn, cuối cùng nhìn trúng một cái trâm gỗ hoa văn mây, đang định vươn tay lấy, lúc này một bàn tay vươn tới đồng thời chạm lên mu bàn tay của cậu.
Tay Cố Việt Trạch có hơi lạnh, trong thời tiết nóng như này, lại khiến Thời Phi cảm thấy mát mẻ.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Việt Trạch trực tiếp lướt qua tay cậu, động tác rất nhanh rất tự nhiên cầm lấy cây trâm gỗ kia, giơ tay ướm trên đầu Thời Phi.
Cố Việt Trạch cao hơn Thời Phi tầm cm, cậu nhìn thẳng như vậy vừa lúc thấy được ngũ quan góc cạnh rõ ràng của vị chủ tịch lớn này, đặc biệt là đôi môi mỏng ngay trước mặt mình.
Khoảng cách gần, Thời Phi thậm chí còn ngửi được mùi bạc hà tươi mát trên người Cố Việt Trạch, có lẽ là mùi thơm sữa tắm gội hắn thích.
Thời Phi hơi nhướng mắt lên trên một chút, lướt qua sống mũi cao thẳng đối diện với mắt hắn hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Cố Việt Trạch cầm trâm gỗ ướm trên đầu Thời Phi, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh lại mang theo trầm ấm vang lên: "Cậu nói để tôi xem trâm giúp cậu, tôi đang giúp cậu ướm xem có hợp hay không?"
Lần đầu tiên Thời Phi phát hiện giọng nói của Cố Việt Trạch rất dễ nghe, ngũ quan gần trong gang tấc không thể bắt bẻ, đường nét của mỗi ngũ quan đều giống như được bậc thầy điêu khắc chế tạo ra.
Bản thân Thời Phi cũng có một chút thuộc tính nhan cẩu, cậu biết mình cong, vẫn luôn biết.
Cậu cũng không phải đứa thanh niên tuổi thực sự, đã gặp qua nhiều việc gặp qua nhiều người, sẽ không cố chấp với một tình yêu mãnh liệt gì đó.
Diện mạo năng lực của Cố Việt Trạch đều rất hợp khẩu vị của cậu, số liệu các mặt đều rất thích hợp với yêu cầu về nửa kia của cậu.
Thế giới người trưởng thành, nếu thích hợp cậu cũng không ngại thử một chút.
Cho nên đây cũng là lý do khi cậu biết Cố Việt Trạch cố ý tiếp cận muốn theo đuổi mình, cũng không từ chối.
Lúc trước vẫn luôn cho rằng năng lực, vẻ đẹp của Cố Việt Trạch là điểm tuyệt đối, kỹ năng theo đuổi người chỉ có %.
Lúc này Thời Phi nhìn khuôn mặt đẹp trai không chút khiêu khích kia, nghe trái tim đang đập nhanh hơn trong lồng ngực của mình, vốn định muốn trêu Cố Việt Trạch một chút.
Hình như cậu.....bị trêu lại rồi.
Kỹ năng theo đuổi người của Cố Việt Trạch giống như trình tự, có thể thêm cấp độ?.