Cả hai gia đình ngồi ăn bánh cùng nhau, trông thật vui vẻ bỗng nhiên, Dịch baba dường như nhớ ra một việc gì đó rất quan trọng, liền quay sang bảo anh
-Thiên Thiên, con đưa bé Nhi lên phòng chơi để ba mẹ và cô chú nói chuyện - Dịch baba
-Dạ - Anh, vẫn cao lãnh như thế đấy
Nó và anh kéo ghế đứng dậy đi, nhưng Tiểu Nam Nam vẫn ngồi đấy ăn bánh, có vèẻnhư chưa muốn rời xa cái bánh mà Dịch mama làm
-Nam Nam, sao con không lên cùng với anh chị - Dịch mama thắc mắc
-Không, con muốn ăn bánh - Nhị thiếu gia lại bắt đầu làm nũng
-Thôi, để hôm sau mẹ làm cho con cái khác - Dịch baba lúc nào cũng vậy, nuông chiều Nam Nam quá đà
-Dạ - Nam Nam ngoan ngoãn lên theo nó và anh
Nó và anh lên phòng anh, anh đi trước nó. Là do nó run khi đứng trước thần tượng của mình hay là do mắc cỡ khi nói chuyện với anh nên nó cứ cúi mặt xuống đất không chịu ngẩng đầu lên và rồi
RẦM... RẦM... RẦM
Những tiếng động ấy phát ra là do như thế này. Nó đi cứ cúi mặt xuống đất nên không thấy đường. Lại đúng lúc anh dừng lại để mở cửa, nó thì cứ gầm mặt xuống đất nên cứ vậy mà đi, và đích đến là lưng anh. Nó lao thẳng đầu vào lưng anh một cách không do dự. Tiếp sau đó là nó không giữ được thăng bằng và ngả người theo quy luật tự nhiên. Nhưng biết làm sao được, anh đã nhanh tay hơn nó, đỡ lấy trọn vẹn thân hình bé nhỏ của nó vào lòng mình. Chẳng lẽ là anh đã đỡ được nó rồi nhưng do nó không ý thức được nên không đứng vững chân, và lại ngã lần nữa. Nhưng lần này lại khác, anh cũng không vững chân được của mình và ngã theo nó luôn. Kết quả là anh nằm ở phía trên, nó nằm ở phía dưới, và ở phía trên của hai người, mắt đối mắt, mặt đối mặt và môi cách môi cm. Mặt nó nhanh chóng biến sắc, đỏ ửng. Anh cũng ngạc nhiên không kém, hai người đơ trong vòng phút. Sẽ còn đơ nữa nếu như không có tiếng hét của Nam Nam vang lên
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Nam Nam hét to làm căn biệt thự rung chuyển
Sau khi nhìn thấy cảnh đó, Nam Nam lấy hai tay ôm lấy mặt, khẽ mở các ngón tay ra để nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Tức giận với anh hai của cậu rồi. Sao người đỡ nó không phải là cậu mà lại là anh hai chứ. Ứ chịu đâu
-Chị Nhi, chị có sao không - Nam Nam đến đỡ nó dậy
-Cậu không sao chứ - Anh lên tiếng sau câu hỏi của Nam Nam
-Ừ, không sao âu, mọi người đừng lo - Nó ngượng
Nam Nam quay sang lườm anh một cái làm anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Tại sao Tiểu Nam Nam lại lườm anh??? Hàng vạn câu hỏi đang bủa vây lấy anh. Sao Nam Nam lại khó chịu với anh chứ. Anh làm gì sai sao.
Rồi sau đó, Nam Nam đưa nó vào phòng anh, nó đứng đơ ra ngắm phòng. Phòng của anh rộng hơn cả phòng nó, trang trí rất sang trọng. Tuy là phòng con trai nhưng rất sạch, không vương một hạt bụi. Phòng được trang trí theo phong cách Á - Âu, tạo ra vẻ cao sang, lịch sự. Nhưng tông màu của phòng lại là hai màu đen và trắng, chẳng ấm áp như căn phòng màu hồng của nó. Nó đi đến cái giường của anh ngồi xuống, quay sang bên cạnh, nó chợt thấy con gấu kuma. Con kuma này là phiên bản thật chứ không phải là copy như con kuma của nó, là của một Thiên Chỉ Hạc tặng cho anh, chắc hẳn là anh nâng niu nó phải biết. Nó định đưa tay chạm vào thân con gấu thì tiếng anh vang lên làm nó hạ tay xuống
-Thiên Nhi, cậu là người Việt Nam sao - Hóa ra, trong lúc nó ngắm phòng anh thì anh đã đi ra ghế ngồi, hai tay anh chắp ra đằng sau gáy, đôi mắt hổ phách nhắm nghiền lại, miệng vẫn đang hỏi nó
-Hả... à... ừ... ừ - Nó lúng túng trả lời
-Cậu là fan của TFBOYS sao - Anh vẫn nhắm mắt, lười biếng hỏi
-Ừ, sao cậu biết? - Nó
-Cái kẹp tóc - Anh chỉ tay lên đầu nó
-À, cái này ý hả - Nó đưa tay lên đầu, gỡ cái kẹp tóc có hình cỏ bốn lá xuống, đây là cái kẹp tóc mà nó thích nhất, và còn là cái mà Nguyễn mama đặc biệt làm cho nó nữa. Nó ngắm một hồi lâu rồi lại kẹp lên đầu
-Vậy cậu là fan của ai? - Anh bây giờ mới chịu mở mắt ra nhìn nó rồi lại quay đi chỗ khác
-Tớ... tớ... tớ... là... là... fan... fan... của... của......... - Hiện tại là nó rất đang bối rối. Biết trả lời làm sao với anh đây. Chẳng lẽ lại bảo là fan của anh sao. Không được, như thế không ổn rồi. Nó lúng túng vì câu hỏi của anh, người mà nó thần tượng bao nhiêu lâu nay, bằng da thịt đang ngay trước nó đây thì làm sao mà nó dám nói lên sự thật cơ chứ
-Hai kì quá à, chị ấy mắc cỡ rồi kìa, là fan của anh chẳng được, nếu là fan của Khải ca hay Nguyên ca thì có sao, mà nếu nhỡ chị Nhi là fan của anh thì sao, không thì chị ấy là fan của cả nhóm cũng được mà - Nam Nam lên tiếng giải cứu nó, trong lòng nó đang rất cảm ơn Nam Nam vì đã giúp nó thoát
-À, chị Nhi ơi, chị cho Nam Nam hỏi một câu này nhé - Nam Nam nháy mắt rồi cười với nó
-Được, em hỏi đi - Nó cũng cười lại, nụ cười đó đã vô tình lọt vào mắt anh khiến anh đơ trong vài giây
-Chị đeo lens sao - Nam Nam chạy ra chỗ nó đang ngồi, dán chặt hai con mắt của mình vào mắt nó như muốn tìm kiếm một thứ gì đó
-Nhóc ơi, màu đen tuyền tự nhiên của chị đấy, không đeo lens đâu, chị là người Việt Nam mà - Nó lấy tay nhéo má Nam Nam
-Ơ, lạ quá chị ha, lần đầu tiên em thấy người có con ngươi đen đấy, hì hì - Nam Nam gãi đầu
Nó cũng cười theo Nam Nam. Hai người nói chuyện rất vui vẻ nhưng nó đâu có biết rằng ở dưới nhà, Dịch baba, Nguyễn baba, Dịch mama, Nguyễn mama đang bàn về chuyện hôn ước của nó và anh mà nó và anh không hề hay biết
-Anh chị Nguyễn, tôi thấy như thế này, hay là chúng ta đợi bé Nhi tốt nghiệp xong đại học rồi ta tiến hành luôn nhé - Dịch baba đưa ra ý kiến
Nguyễn bab và Nguyễn mama sau khi nghe Dịch baba nói vậy thì cả hai liền bật cười làm vị phụ huynh kia thấy khó hiểu
-Anh Dịch à, tôi xin lỗi vì đã không nói sớm cho anh chị biết, Tiểu Nhi nhà tôi thật ra đã tốt nghiệp đại học từ lâu lắm rồi, hiện tại nó đi học giống như là đi chơi thôi, tôi đợi sau khi nó tuổi thì sẽ bắt đầu đưa nó vào công ty để tiếp quản - Nguyễn baba
-Thật sao, thật không thể tin nổi, thật ra thì Thiên Tỉ nhà tôi cũng đã tốt nghiệp từ lâu lắm rồi, hay là cho chúng nó kết hôn luôn đi nhỉ - Dịch mama
-Tôi nghĩ hay là đợi Thiên Tỉ, lo xong cho sự nghiệp của mình đã rồi lúc đó tính đến chuyện kết hôn cũng chưa muộn mà. Cứ để nó năm nữa thực hiện xong cái gì gì ấy nhỉ, à, Hẹn ước mười năm thì cho chúng nó kết hôn cũng được, mọi người thấy thế nào - Nguyễn mama
-Hay là chúng ta thống nhất ý kiến của chị Nguyễn nhé, à mọi người khoan hãy nói cho hai đứa nó biết nhé, xem như là bí mật đi - Dịch mama
-Nhất trí - vị phụ huynh đồng thanh rồi nhìn nhau cười
Nói chuyện rất lâu, sau đó, gia đình nhà nó phải tạm biệt gia đình nhà anh ra về. Đây đúng là một buổi tối đáng nhớ của nó.