Sáng hôm sau
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay thì cuối cùng nó đã đến Bắc Kinh-thủ đô đất nước Trung Quốc xinh đẹp, nơi có nền kinh tế phát triển nhất khu vực châu Á. Lúc đến sân bay, có mấy chiếc xe ô tô nhà nó chờ sẵn ở đây, cả nhà nó vào ô tô rồi về biệt thự. Căn biệt thự này ngày nhỏ nó hay sang đây chơi lắm, nhưng khi lớn rồi là ít sang hẳn, hay nói đúng hơn là mấy năm rồi nó chưa sang đây. Căn biệt thự nằm gần phía khu vực ngoại ô nên rất yên tĩnh, tách ra xa khỏi khu vực thành phố ồn ào, náo nhiệt. Căn biệt thự màu hồng nhạt, nổi bật lên trên nền trời xanh biếc, xung quanh hoa đua sắc thắm, nở rộ. Nó thích nơi này lắm, bởi cái không khí trong lành ở đây và đặc biệt, ở đằng sau biệt thự, có cánh đồng cỏ, nhô lên chứ thật ra cũng chẳng cao cho lắm. Trong cánh đồng cỏ này rất đẹp, bao quanh là một hàng hoa lau và cỏ chè vè nên không ai biết được bên trong nó có gì. Thật ra bên trong đó là một đồng cỏ, trong này mọc một loại cỏ mà nó rất thích: cỏ bốn lá - loại cỏ tượng trưng cho sự may mắn và cũng là cỏ biểu tượng của nhóm TFBOYS - thần tượng của nó. Trên đỉnh có một cây phong đỏ, tán là xòe rộng, che mát cả một vùng, ven đồi có vài bụi hoa phong lan, mùi thơm thoang thoảng của phong lan xen kẽ mùi thơm ngòn ngọt của cỏ làm cho người ta có cảm giác lạ. Nó rất thích ngồi dựa lưng vào cái cây cổ thụ đó và ngắm sao, nói chung là nơi đây đẹp đến mê hồn
Còn có một điều nó thấy rất lạ là từ lúc ở Việtsang đến bây giờ, nó phát hiện bên cạnh nhà mình lại mọc lên một cái biệt thự to chẳng kém nhà nó, màu xanh da trời mà không biết đây là nhà của ai, thôi kệ đi, sau này kiểu gì nó chẳng biết
Bước vào trong nhà nó, mấy người hầu đã đứng đó chào nhà nó. Vẫn quản gia Lý và bốn cô người hầu khác, tổng cả là năm người, mặc dù nhà nó không hay sang đây ở nhưng ba của nó vẫn gửi tiền lương sang cho họ đều đặn, họ vẫn ở căn biệt thự này, lau chùi dọn dẹp từng phòng. Mấy người giúp việc, cung kính chào Nguyễn baba và Nguyễn mama và nó
-Dạ, chào mừng Chủ tịch, Phu nhân và Tiểu thư ạ - Hàng loạt người hầu đồng thanh
Nguyễn mama đến bên quản gia, giọng giận dỗi
-Chị Lý, chị cứ gọi tên em là được rồi, chị không phải gọi như thế đâu, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi còn gì, cứ gọi em là Khả Phương (tên mẹ nó) được rồi - Nguyễn mama
-Cả con nữa, bác đừng gọi con là Tiểu thư này nọ nữa, con không quen đâu, gọi con là Tiểu Nhi được rồi - Nó cũng con nít không kém
-Được rồi, Tiểu Nhi từ này bác sẽ gọi con là như thế - Bà quản gia cười
Rồi nó chỉ vào một ô gái giúp việc đang đứng kế bà quản gia
-Tâm Tâm, em giúp chị mang mấy cái va ly lên phòng cho chị nhé - Nó chỉ tay vào mấy cái valy
Cô gái giúp việc lễ phép đỡ lấy cái va ly trên tay nó
-Vâng ạ - Cô gái giúp việc
Nó đưa va ly cho cô gái đó rồi đi vòng quanh nhà nó ngắm cảnh. Mọi thứ ở đây vẫn chẳng thay đổi gì cả. Một vườn hoa rộng trồng hoa hồng, hoa cẩm tú cầu, hoa tuylip, hoa phi yến xen kẽ nhau tạo nên một bức tranh đầy sắc màu. Có một hồ nước nhỏ, nước trong xanh, đặc biệt ven hồ có hai cây liễu được trồng cạnh nhau, màu hoa đỏ lung linh rực rỡ, tán lá rũ xuống mặt hồ như muốn kết duyên cùng với nó vậy, ở trong hồ nuôi một bầy cá cảnh, bên cạnh hồ là một ngọn núi thấp và nhỏ nhân tạo, có một dòng suối nhỏ đổ từ trên vách núi đổ xuống hồ. Ngoài ra, ở gần mép hồ bên kia, đối diện với hai cây liệu có trông một cây hoa ngọc lan, loài hoa có hương thơm ngát. Dưới gốc cây hoa ngọc lan là một chiếc xích đu. Mọi thứ ở đây vẫn thế chẳng có gì thay đổi cả. Rồi nó bước đến cửa sau căn biệt thư, đẩy cánh cổng ra và nó ra đồng cỏ. Nó chợt phát hiện rằng ở biệt thự kế bên nhà mình, cũng có một cánh cổng nối ra với đồng cỏ này, vậy là từ nay đồng cỏ này không còn là của riêng nó nữa rồi. Nó tháo đôi giày cao gót ra, đặt chân lên cỏ mịn, nó đi dạo vài vòng để hít lấy không khí trong lành ở đây, xong rồi nó chợt nằm xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại ngủ
giờ đồng hồ sau
Nó dậy, lấy điện thoại ra và nó tự nhiên cuống lên: “Chết rồi, mình ngủ say quá”
Nó vội đứng dậy, đeo giày cao gót vào rồi vào nhà, Nguyễn baba và Nguyễn mama đang nói chuyện với nhau ở phòng khách, nó chợt chạy lại ngồi kế Nguyễn baba, Nguyễn baba quan tâm nó
-Tiểu Nhi ba hỏi con, con sẽ học trường Việt Nam hay học trường Trung Quốc để ba đăng kí cho con,cái việc này là quyết định của con, ba tôn trọng ý kiến của con - Nguyễn baba
-Ngôn ngữ tiếng Trung của con khá chuẩn, con nên học trường Trung Quốc đi Tiểu Nhi, xem như là một môi trường mới để con phát triển - Nguyễn mama góp ý luôn
-Vậy thì cho con học trường Trung đi ba - Nó
-Được rồi, trường Royal là một phần được xây dựng bởi tập đoàn nhà ta và đối tác, đây là một trường quốc tế, trường học tốt nhất ở Bắc Kinh này, nằm cách nhà chúng ta có km thôi, cũng gần nên ba sẽ đăng kí cho con học ở đó nhé - Nguyễn baba
-Vâng ạ, dạ xin phép ba mẹ cho con lên phòng - Nó
-Con lên đi - Nguyễn mama, bao giờ cũng thế, bà luôn quan tâm nó một cách như vậy đấy
Nó đi lên phòng, phòng của nó cách trang trí và bày mọi thứ gần giống căn phòng ở Việt, đồ đạc của nó cô người hầu đã bày ra cả. Nó chợt để ý thấy trên giường, có rất nhiều gấu bông nhưng không thấy con kuma nó cất công lặn lội từ Việtmang sang đây đâu, mặt nó tối sầm lại
-Tâm Tâm - Nó hét lớn lên
Cô gái giúp việc run rẩy đi lên, lắp bắp vì chưa bao giờ thấy nó giận dữ như vậy
-Dạ, Tiểu thư gọi em ạ - Cô gái giúp việc
-Con kuma đâu rồi - Nó
-Dạ, ý Tiểu thư là cái con gấu bông trong va ly của tiểu thư đó ạ - Cô gái giúp việc
-Đúng - Nó
Cô gái hầu chỉ tay vào kệ sách nơi, có con gấu kuma đang được đặt ngay ngắn ở đó
-Dạ nó đang ở trên kệ sách của Tiểu thư đó ạ - Cô gái giúp việc
-Nếu sau này em không biết vị trí đồ đặc của chị đặt ở đâu thì cứ hỏi bác Lý, chứ đừng có đặt lung tung thế này nhé, à còn, sau này nếu dọn dẹp phòng chị thì lau chùi cẩn thận con kuma cho chị nhé - Nó
-Vâng ạ, xin phép Tiểu thư em đi xuống dưới ạ - Cô gái giúp việc
Nó gật đầu, ý bảo cô gái giúp việc đó đi xuống. Nó đi đến kệ sách, với tay lấy con kuma đem lại giường, đặt vào đống gấu bông trên giường, xong rồi nó đi lại bên tủ, lấy một bộ quần áo đi tắm. Ngâm mình trong nước gần một tiếng đồng hồ nó mới đi ra. Nếu không có tiếng gọi của mẹ nó gọi xuống ăn cơm thì chắc nó sẽ còn ngâm mình trong nước nữa. Nó đi xuống dưới nhà ăn cơm, trên người nó diện một chiếc quần short, mang một chiếc áo lệch hai bên vai, để lộ bờ vai trắng nõn nà của nó. Tóc búi cao, mang phong cách của tuổi thật sự, cái tuổi đẹp nhất của đời học sinh. Nó chào Nguyễn baba và Nguyễn mama rồi ngồi vào bàn ăn cơm, đang ăn ngon lành, tự nhiên Nguyễn baba nói với nó vài câu làm nó mất hứng ăn luôn
-Tiểu Nhi, hôm kia con sẽ đi học, ba nói với thầy hiệu trưởng rồi, thầy vừa gửi cho con bộ đồng phục của trường đấy, lát nữa bác Lý sẽ mang lên cho con - Nguyễn baba
-Thôi khỏi đi ba, lát nữa con tự mang lên - Nó
Nguyễn mama cũng chen vào luôn
-Để chiều nay mẹ đưa con đi lựa đồ dùng học tập nhé - Nguyễn mama
-Tùy ba mẹ - Nó chán nản
Rồi nó đặt đũa xuống đi ra phòng khách
-Con không ăn nữa sao Nhi -Nguyễn mama
-Dạ không, con no rồi - Nó
-Nhưng con chưa ăn được cái gì mà - Nguyễn mama, bao giờ cũng tâm lí lên tiếng hỏi han nó
-Con ăn đủ rồi, con không no - Nó
Nó đi ra phòng khách, bê một cái hộp được đóng gói cẩn thận, đem lên phòng