Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nô lệ chỉ đánh số không có tên, Lăng Kỳ Tuyết đã đặt cho tiểu cô nương mình mua về một cái tên: Bình Nhạc.
Hi vọng nàng có thể thoát khỏi khổ nạn trước kia, cả đời vui vẻ.
Mới mười ba tuổi đã bị phụ thân bán làm nô lệ, hài tử này cũng cực khổ.
Khi trở về Lăng Kỳ Tuyết thuận tiện mua cho Bình Nhạc một ít y phục để thay, sau khi rửa mặt một phen, Bình Nhạc rực rỡ hẳn lên đứng ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết đang ngồi ở trong đại sảnh chờ ăn cơm, Bình Nhạc quỳ xuống trước mặt nàng, không ngừng dập đầu: "Cám ơn chủ nhân đã mua nô tỳ, ngày khác Bình Nhạc chính là làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp chủ nhân!"
Chỉ mười ba tuổi, tu vi của nàng đã đến Nguyên Tướng sơ kỳ, vốn nên là vinh dự của gia tộc, nhưng phụ thân tham lam lại vì một chút tài nguyên mà bán nàng cho cường giả làm nô, bị cái người gọi cường giả nhiều lần chà đạp hành hạ, tu vi hoàn toàn biến mất, bán đi lần nữa, bán được vào chợ nô lệ.
Không có tu vi, không có trong sạch, người như vậy rất khó có người mua, đại đa số đều là lấy giá tiện nghi nhất bán cho một số luyện đan sư để thí nghiệm dược, kết quả cũng không chạy khỏi một chữ "chết".
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại mua nàng, cũng có nghĩa là nàng còn có một cơ hội sống nữa, mới có cơ hội báo thù rửa hận!
Lăng Kỳ Tuyết không bỏ qua tia tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt của Bình Nhạc, biết nàng có thù hận, nhưng cũng có thể hiểu, mới mười ba tuổi đã bị phụ thân một tay đẩy xuống địa ngục nhân gian, không ai có thể làm được không hận.
Không đỡ Bình Nhạc dậy, mà nghiêm túc nhìn nàng một lúc lâu, ngoan độc nói: "Đi theo ta... Ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy phản bội! Kết quả phản bội ta ngươi không chịu nổi!"
Dừng một chút, Lăng Kỳ Tuyết lại nói: "Ngươi có thể báo thù, nhưng không thể bởi vì báo thù mà tổn hại lợi ích của ta, nếu như phát hiện những thứ này, ta sẽ tuyệt đối không nương tay bán ngươi ra ngoài!"
Bình Nhạc sẽ nói như vậy là bởi vì hôm nay nàng mua nàng ta, nhưng cái thế giới này dễ dàng nhất chính là lòng người thay đổi, rất nhiều lời thề cũng không chịu được khảo nghiệm thời gian và kim tệ, hôm nay nàng ta có thể trung thành với nàng, ngày mai nàng ta cũng có thể phản bội nàng!
Lăng Kỳ Tuyết nói hết những gì nên nói, kế tiếp chính là nhìn biểu hiện của Bình Nhạc.
Bình Nhạc nghe Lăng Kỳ Tuyết nói xong, nước mắt rơi xuống lã chã, có thể sống tạm, nàng muốn làm nhất chính là báo thù, hôm nay Lăng Kỳ Tuyết lại cho nàng cơ hội, đi theo người như vậy, nàng còn phản bội thì thật là thiên lý bất dung, lập tức thề: "Bình Nhạc ta sinh là người của chủ nhân, chết cũng là ma của chủ nhân, đời này kiếp này tuyệt đối không phản bội, nếu có dị tâm, để cho ta bị thiên lôi đánh không chết được tử tế, thân thể chết bị ma thú ăn!"
Thái độ quả quyết của Bình Nhạc thắng được hảo cảm của Lăng Kỳ Tuyết, giao lại một số chuyện rồi để cho nàng đi xuống.
Một nhóm nha hoàn đưa thức ăn đến, Đông Phương Linh Thiên đã kéo Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống lần nữa, gắp món ăn nàng thích vào trong chén của nàng.
Một bữa cơm chưa ăn xong, cửa biệt viện nhỏ đã truyền đến tiếng ồn ào.
"Quản gia, đã xảy ra chuyện gì?" Một bữa cơm ngon bị quấy rầy, Đông Phương Linh Thiên rất không vui.
Sau khi quản gia chạy đi đã trở lại rất nhanh: "Bẩm báo cung chủ, ngoài cửa có một nữ nhân điên đến, nói là. . . . . ."
Quản gia chần chừ một chút, quan sát sắc mặt của Đông Phương Linh Thiên, vẫn không dám nói ra.
"Nói đi, cung chủ các ngươi sẽ không liên lụy đến ngươi." Lăng Kỳ Tuyết có chút vui sướng khi người gặp họa, trực giác nữ nhân điên trong miệng quản gia chính là Nam Cung Anh.
Vừa nhớ lại chuyện ở trong chợ nô lệ, Nam Cung Anh kiêu ngạo muốn Đông Phương Linh Thiên chuẩn bị sính lễ, Lăng Kỳ Tuyết đã không nhịn được bật cười.
Lại nói lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên, ngông cuồng tàn bạo đánh đến nổ trời, một bộ dạng lạnh lùng, về sau lại như là một tiểu vô lại, luôn dựa vào bên cạnh nàng, nhìn Đông Phương Linh Thiên trêu chộc nàng các loại đã quen rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của hắn, thật đúng là buồn cười.
"Có gì buồn cười sao?" Đông Phương Linh Thiên bĩu môi: Nam nhân của ngươi cũng bị người ta yy rồi, còn cười, có đồng cảm không?
Lăng Kỳ Tuyết nháy mắt với hắn mấy cái: Bị chó ăn rồi.
Không đúng, ngươi không phải là nam nhân của ta!
Đông Phương Linh Thiên: ". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại!
Mà quản gia ở một bên cúi đầu cung kính chờ đợi Đông Phương Linh Thiên nói, sau lưng cũng ướt sũng mồ hôi rồi, chủ tử ở nơi đó không chiếm được Lăng cô nương, khí thế này sẽ không phải ở trên người của hắn chứ!
Nghĩ cái gì thì đến cái đó!
"Quản gia ngươi làm việc không tốt, úp mặt vào tường phòng chứa củi sám hối một ngày!" Mắt sáng híp lại, lườm quản gia run lên, ngã một phát, run rẩy bò ra ngoài.
Kỳ quái, lại không đánh ông, chỉ úp mặt vào từng một ngày mà thôi, cũng không phải là chưa từng úp mặt qua, còn có người đưa cơm, làm sao ông lại run rẩy thành bộ dáng này.
Quả nhiên khí thế của chủ tử làm ông quản gia nho nhỏ này không chịu nổi!
Nghe nói là nữ nhân điên, Đông Phương Linh Thiên cũng phản xạ có điều kiện nhớ đến hôm nay ở chợ nô lệ gặp phải Nam Cung Anh, lập tức hoàn toàn không có khẩu vị, cầm chén ném ra bên ngoài, quát lên: "Lục Sa!"
Trên đường chém giết nhanh chóng lăn đến đây: "Bây giờ huộc hạ cút đây!"
"Quay lại, ta còn chưa nói đi làm gì, ngươi đi đâu vậy?" Lục sa này làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy!
Lục Sa thật sự vẫn lăn một vòng ngay tại chỗ, quay trở lại.
Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."
Có thể như bị ép một chút được không!
Không chịu nổi chủ tớ này, Lăng Kỳ Tuyết quyết định vẫn nên trở về gian phòng tu luyện có vẻ sáng suốt hơn.
Ở cửa biệt viện nhỏ có một tiếng kêu to như một bà điên to thật đúng là Nam Cung Anh, đi theo phía sau nàng một đội thị vệ, từng người một hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lại có một người đứng ở cửa biệt viện nhỏ, dùng sức vỗ cánh cửa bằng gỗ.
Tiếng gõ cửa " Rầm rầm rầm" khổng lồ, làm chấn động một số ma thú phi hành nhỏ gần đấy.
Giọng nói chói tai của Nam Cung Anh kêu lên: "Đông Phương Linh Thiên, bản công chúa bảo ngươi chuẩn bị sính lễ đã chuẩn bị xong chưa, mau ra ngoài theo bổn cung vào hoàng cung cầu hôn với phụ hoàng!"
Mấy môn đồ Thiên Hoa Cung đứng ở sau cửa, lửa giận đốt cháy.
Bà điên từ đâu đến vậy, lại dám đến cửa của biệt viện nhỏ Thiên Hoa Cung để giương oai!
Nhưng quản gia đại nhân nói, chuyện này cung chủ tự có chủ trương, để cho bọn họ đứng là được, bằng không bọn họ đã sớm đánh người ra ngoài rồi.
Trước kia ở cửa canh giữ đã đoán được không ít nữ tử hoa si để ý cung chủ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy hung hãn như vậy!
Lục Sa đi đến cũng là nhướng mày, rốt cuộc nữ nhân này là thiếu não hay là không sợ chết, lại dám đến cửa biệt viện nhỏ dương oai.
Vận nguyên khí, khẽ nhảy một cái, Lục Sa đã từ trên khung cửa nhảy ra khỏi cửa, lớn tiếng quát: "Bà điên nào lại không có mắt dám dương oai ở cửa Thiên Hoa Cung ta!"
Không cần biết ngươi là ai, nguyên lực chưởng một tên tiếp một tên, không đến một lúc dường như chào hỏi đã sắp đến trên người Nam Cung Anh.
Lục Sa là một trong những thuộc hạ Đông Phương Linh Thiên tín nhiệm nhất, mặc dù không đạt đến cấp bậc Nguyên Tôn, nhưng cũng là Nguyên Vương hậu kỳ, cấp bậc còn cao hơn Nam Cung Anh Nguyên Vương sơ kỳ hai cấp bậc.
Bị nguyên lực của Lục Sa không ngừng đánh trúng, thị vệ Nam Cung Anh dẫn đến rất nhanh ngã xuống, chỉ còn sót người ra lệnh là nàng này.
Lục Sa thi triển nguyên lực một lần nữa, đánh Nam Cung Anh một chưởng ngã xuống.
Choáng nha, lại dám yy chủ tử của hắn, không muốn sống sao, muốn y y cũng chỉ có thể do Lăng cô nương y y thôi.