Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cho dù Lăng Kỳ Tuyết có tinh thần lực cấp bậc Nguyên Vương, cũng không khống chế được rùng mình một cái.
Có tất cả các loại thuộc tính nên thấy được, thuộc tính của thái tử chính là hệ Thủy.
Trong ngũ hành, Thổ có thể khắc Thủy, nhưng mà, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không muốn để cho người khác biết được toàn bộ thuộc tính của nàng.
Lần trước lúc nàng chiến đấu với Đặng Ngọc Lan từng dùng thuộc tính Thủy, thân phận luyện đan sư này là không giấu được, nói cách khác Thủy, Hỏa, Mộc ba loại thuộc tính của nàng chắc chắn sẽ bại lộ.
Còn có Thổ và Kim, nàng không muốn lộ ra nữa.
Vậy cũng chỉ có thể dùng độc mà thôi.
Lăng Kỳ Tuyết gần như là phản xạ có điều kiện từ trong nạp giới lấy ra một viên Tiêu Nguyên Tán, mệt mỏi đứng vững dưới áp lực cường đại này, pháp kỹ Vô Ảnh Cước bước chân ảo như gió, cơ thể lấy một tư thế quỷ dị đến gần thái tử.
Thái tử không ngờ Lăng Kỳ Tuyết lại có thể đứng vững trong khi hắn thả ra chín phần uy áp, hơi sững sờ.
Ngay ở lúc đang ngây người, Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng ra tay, Tiêu Nguyên Tán gần như trong suốt không màu ở trong không khí loãng ra.
Thái tử không đề phòng, hít vào một hơi, nhanh chóng che mũi lại, vận công chống lại.
Tiêu Nguyên Tán là Lăng Kỳ Tuyết trải qua mấy lần thí nghiệm mới nghiên cứu ra, đối phó với cao thủ cấp bậc Nguyên Vương thì không nắm chắc, nhưng mà dù cho ngươi đã đạt đến Nguyên Tướng đỉnh phong, nàng vẫn nắm chắc mười phần.
Nam Cung Kình rất nhanh cảm thấy có cái gì không đúng, cảm thấy không thể chịu đựng được trong một hơi thở, đan điền như là một cái hố bị phá, giống bong bóng bị xịt, cố gắng bay hơi ra bên ngoài, cuối cùng chỉ còn lại một cái túi xẹp lép.
"Yêu nữ! Mau giải độc cho ta! Nếu không ta sẽ khiến ngươi đẹp mắt!" Đến bây giờ Nam Cung Kình vẫn còn bày ra dáng vẻ thái tử.
Ở Nam Lăng quốc, ai dám không mua vật phẩm của Nam Cung Kình hắn, nếu có thật thì sẽ là một hai người thiếu não, ắt gặp phải hắn điên cuồng trả thù không ngừng nghỉ, thậm chí gây họa đến người nhà.
Nam Cung Kình rất tin Lăng Kỳ Tuyết chỉ là hàng năm không ra khỏi cửa nên thiếu hiểu biết, tạm thời không biết uy danh bên ngoài của Nam Cung Kình hắn mà thôi, một khi nói ra tên tuổi của hắn, Lăng Kỳ Tuyết tuyệt đối sẽ nhận tội.
Đáng tiếc hắn nghĩ sai rồi!
Lăng Kỳ Tuyết cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn, rất là vô tội vỗ tay, vuốt Tiêu Nguyên Tán vừa mới dính vào lòng bàn tay, cười mỉm nói: "Mắt ta vẫn luôn rất đẹp, thái tử ngươi không phải giúp, thật sự muốn giúp thì vẫn nên giúp muội muội đáng thương của ta một chút, khuôn mặt thật đúng là khiến người ta lo lắng, sẽ không phải là chứng bệnh già yếu trong truyền thuyết chứ! A! thái tử, ngươi nhất định phải giúp nàng đấy!"
Sắc mặt của Nam Cung Kình lạnh lẽo có thể đông chết người, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm giết Lăng Kỳ Tuyết ngàn vạn lần rồi!
Một cái phế vật nho nhỏ lại dám không nể mặt hắn, rất tốt!
Có thể trở thành người nổi bật ở dưới hoàn cảnh đấu đá nhau huynh đệ tương tàn trong cái hoàng thất này, Nam Cung Kình dựa vào ưu thế không chỉ là mẫu tộc cường đại và bản thân là thiên tài, mà đầu óc của hắn cũng không phải là bã đậu.
Mục đích hôm nay hắn đến đây là vì lừa gạt Thuần Nguyên Đan của Nam Cung Ngọc, nên khiêm tốn không nên ủng hộ rầm rộ, cho nên ở bên ngoài nhìn chính là hắn đến với Lăng Kỳ Liên, trên thực tế, Nam Cung Kình làm sao có thể không dẫn theo một hai ảnh vệ!
Ảnh vệ ẩn giấu ở chỗ nào hắn không biết, nhưng chỉ cần hắn ra lệnh, hoặc là tính mạng của hắn bị uy hiếp, ảnh vệ nhất định sẽ xuất hiện.
Cho dù trong tay Lăng Kỳ Tuyết có độc dược cũng vô dụng, hai ảnh vệ đều là cao thủ Nguyên Vương sơ kỳ, có thể tu luyện đến cấp bậc Nguyên Vương, thân thể có lực kháng độc lớn vượt qua Nguyên Tướng, nếu không phải là độc dược có độc tính rất bá đạo, Nguyên Vương sẽ rất ít khi trúng độc!
Một Lăng Kỳ Tuyết lấy cái gì để đối kháng với cao thủ cấp bậc Nguyên Vương.
Thái tử hừ lạnh gọi vào trong không khí: "Ra ngoài, giết chết nữ nhân này cho ta!"
Giết Lăng Kỳ Tuyết cũng không thể giảm sự phẫn nộ hôm nay hắn chịu nhục trúng độc!
Đúng vậy, trước hết giết Lăng Kỳ Tuyết, rồi giết Nam Cung Ngọc, đến lúc đó phòng đấu giá Như Ngọc chính là của hắn rồi!
Đến lúc đó hắn có cơ hội trực tiếp tiếp xúc với luyện đan sư luyện chế ra Thuần Nguyên Đan, không chỉ có thể để hắn lấy được Thuần Nguyên Đan cung cấp dễ dàng, mà có thể lấy được phân phối Thuần Nguyên Đan, nhất định chính là một công đôi việc.
Trước kia hắn cũng không phải là không có nghĩ qua giết chết Nam Cung Ngọc để lấy sản nghiệp của hắn, nhưng càng muốn giữ lại sản nghiệp Nam Cung Ngọc kiêu ngạo, rồi mới cướp của hắn.
Trước mắt, sản nghiệp của Nam Cung Ngọc làm khá lớn, không cần thiết phải đợi thêm.
Nam Cung Kình âm thầm nghĩ, giống như tất cả cố gắng của Nam Cung Ngọc nên trở thành của hắn.
Cao thủ cấp bậc Nguyên Vương không phải để che giấu, trong nháu mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết. Một người chạy về phía Lăng Kỳ Tuyết, một người đi đến bên thái tử, hiển nhiên là cảm thấy với thực lực của bọn họ, chỉ cần một người là có thể bóp chết Lăng Kỳ Tuyết.
Vì thế Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy may mắn, một ảnh vệ còn có thể đánh một trận.
Thật may là ở lúc Nam Cung Kình gọi ảnh vệ Lăng Kỳ Tuyết đã chuẩn bị, từ trong nạp giới lấy ra một viên Vân Sát Tán, chỉ chờ ảnh vệ xuất hiện, Vân Sát Tán đã ra tay.
Có một số độc dược cần nuốt chửng mới độc phát, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy độc dược quá nhiều tai hại như vậy, nếu không có biện pháp để cho đối phương nuốt chửng, độc dược không khác nào vô ích, không có nửa điểm công dụng.
Kiếp trước có một thời gian nàng đã ra sức nghiên cứu độc dược có thể thông qua da hoặc là thông qua hô hấp là có thể trúng độc, nên mới có một loại dược là dược thuốc bột.
Nói ví dụ như Mê Hồn Tán có thể khiến người hôn mê, Tiêu Nguyên Tán có thể tiêu tán nguyên khí
Vân Sát Tán này cũng là một loại thuốc bột làm người ta dở khóc dở cười, sau khi trúng độc, toàn thân kẻ trúng độc lại hiện ra rất nhiều mảng lấm chấm, vô cùng ngứa, cho dù sức chịu đựng mạnh hơn nữa, cũng không nhịn được gãi liên tục.
Kế tiếp mới là kinh khủng nhất, da bị gãi rách, Lăng Kỳ Tuyết có thể lập tức vẩy ra Vân Sát Tán và Hồn Sát Tán để hỗ trợ lẫn nhau.
Một khi Hồn Sát Tán tiếp xúc với da bị rách, lập tức thông qua mạch máu xâm nhập vào trong máu tuần hoàn, cuối cùng có thể đưa độc vào trong máu mà độc phát bỏ mình.
Tất nhiên, nếu trên người đối phương vốn có vết thương, cho dù không sử dụng Vân Sát Tán, Hồn Sát Tán cũng có thể phát huy ra uy lực to lớn.
Người bên ngoài bán mạng vì chủ tử, có mấy ai trên người không có một số vết thương, dù chỉ nhỏ bằng móng tay, chỉ cần Hồn Sát Tán dính vào một chút xíu, là cũng có thể mất mạng, cho nên, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết gần như là đánh cuộc một lần, Vân Sát Tán vẩy ra, ngay sau đó là Hồn Sát Tán.
Lăng Kỳ Tuyết khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nếu đối phương có thể chống lại được uy lực của Vân Sát Tán, không chịu khuất phục, trên người cũng không có một vết thương nào, nàng căn bản là một cơ hội cũng không có!
Kiếp trước Hồn Sát Tán từng cắn nuốt mạng của Nguyên Tướng đỉnh phong, nhưng vẫn không thật sự gặp qua rốt cuộc có bao nhiêu hiệu quả với Nguyên Vương, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết cũng thử thí nghiệm xem.
Cao thủ cấp bậc Nguyên Vương có sức chống cự rất lớn, nàng không dám đặt toàn bộ hi vọng độc dược gửi gắm ở trên người.
Để an toàn, đồng thời tiện tay lấy bội kiếm ở bên hông Nam Cung Ngọc, cầm ở trên tay.
Phòng trước khỏi bị tai hoạ, coi trọng nhiều một chút thì sẽ có bảo đảm hơn.
Ảnh vệ vừa xuất hiện đã bị Vân Sát Tán của Lăng Kỳ Tuyết vừa vặn bắn ra, hiệu quả cũng không lớn, chẳng qua là cảm thấy trên người có một chút ngứa, vẫn có thể nhịn không gãi, mà Lăng Kỳ Tuyết âm thầm vận nguyên lực màu xanh lam vào trường kiếm đâm đến.