Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết thân là luyện đan sư, trong nạp giới đều nhét đầy đan dược, không cần lo lắng vấn đề không đủ đan dược, cơ thể thoắt một cái, trực tiếp chạy vào chỗ sâu.
Nhìn vết thương của những người này, cấp bậc của ma thú công kích bọn họ cao đến ma thú cấp chín, chỉ thiếu chút nữa đã có thể thăng cấp trở thành ma thú cấp vương.
Mặc dù ma thú nguy hiểm như vậy, nhưng mà nguy hiểm cao bao nhiêu, cấp bậc ma hạch kia giá trị cũng có liên quan trực tiếp đến độ cao.
Khó trách nhiều người mạo hiểm nguy hiểm đan dược không đủ nhưng cũng muốn công kích con ma thú kia như vậy.
Lăng Kỳ Tuyết chạy đến không phải đi hái nhặt, hơn mười vạn người, cao thủ có nhiều người, thu nhặt cũng không đến phiên nàng.
Nàng đi là bởi vì ở trong vết thương của mọi người cảm ứng được một loại hơi thở nguyên khí rất quen thuộc, loại hơi thở này tỏa ra hấp dẫn, đang không ngừng hấp dẫn bước chân của nàng, không kiềm được chạy về phía kia.
Loại hơi thở này không giống với hơi thở thuộc tính của năm loại Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thường gặp, Lăng Kỳ Tuyết lờ mờ cảm thấy, loại hơi thở này có liên quan đến năm loại thuộc tính nguyên khí vây quanh điểm đen của nàng.
Hơn nữa loại hơi thở này đầy nguy hiểm.
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không thể dẫn theo Nam Cung Ngọc đi, chỉ cần không phải đụng phải bè phái của thái tử, ở khu vực ven Ma Vân rừng rậm, đám người Nam Cung Ngọc vẫn rất an toàn.
"Thật xin lỗi, chúng ta nói đi rèn luyện với nhau, nhưng mà lần này ta phải hành động đơn độc rồi!"
Nam Cung Ngọc không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà suy nghĩ một chút mình mới đến thực lực Nguyên Giả sơ kỳ, đi theo Lăng Kỳ Tuyết cũng chỉ kéo chân sau của nàng, sảng khoái gật đầu: "Ngươi hãy cẩn thận một chút, ta có huynh đệ Lưu gia chăm sóc, không có việc gì!"
Lăng Kỳ Tuyết lấy rất nhiều đan dược giải độc và thuốc bột che giấu mùi ra cho Nam Cung Ngọc: "Cái này các ngươi hãy mang theo, nếu gặp phải ma thú có thể dùng để trốn, cố gắng vòng qua chỗ có nhiều người để đi, tránh gặp phải đám người của thái tử!"
Lăng Kỳ Tuyết nói rất nhiều rồi mói đi vào sâu trong rừng rậm.
Nam Cung Ngọc bỏ một đống đan dược Lăng Kỳ Tuyết để lại vào trong nạp giới, trong lòng đầy cảm động.
Hắn sinh ra ở hoàng thất, ở trong lục đục đấu đá lớn lên, trừ mẫu phi của hắn ra, cho tới bây giờ không có ai xuất phát từ nội tâm quan tâm chân thành với hắn như vậy, không ngờ một lò luyện đan có thể đổi lại một bằng hữu, ông trời đối xử với Nam Cung Ngọc cũng không phải là quá bạc bẽo.
. . . . . .
Trên đường đi về phía trước gặp phải nhân số trở về không một vạn cũng là tám nghìn, số lượng lớn khiến Lăng Kỳ Tuyết thầm giật mình, ma thú đả thương người đạo hạnh cũng không ít!
Ước chừng sắp được mười dặm, từ xa nhìn thấy một nhóm người, gần mười nghìn trái phải, trong ba lớp ngoài ba lớp vây đánh một ma thú lớn.
Có một lớp phòng bị cao hình thể ma thú rất giống một con heo khổng lồ, thân thể tròn vo giống lợn nhưng không phải lợn, toàn thân có lông bờm màu đen, dựng lên thắng đứng, giống như kim chân to lớn cắm ngược ở trên người ma thú, kéo một cái giống như thằn lằn đuôi dài, kinh khủng nhất là trán của nó có một cái sừng dài, khí đen liên tục không ngừng tỏa ra từ đỉnh sừng nhọn.
Khí đen có độc!
Khó trách nhiều cao thủ như vậy cũng không đánh lại nó.
Trong khí đen ẩn chứa độc tố khiến thần kinh mất cảm giác, chỉ cần hít vào một chút thần kinh sẽ tê liệt, tay chân trì trệ, thực lực bị tắc nghẽn.
Trước khi tiến vào Ma Vân rừng rậm Lăng Kỳ Tuyết từng bổ sung lại kiến thức liên quan đến Ma Vân rừng rậm, biết đây là một Ma Linh Giác Trư.
Ma Linh Giác Trư là ma thú hiếm thấy ở Ma Vân rừng rậm, Ma Linh Giác Trư thành niên bình thường cấp bậc đều ở cấp Vương trở lên, trời sinh tính tình hung ác, ngày xưa rèn luyện ở bên trong Ma Vân rừng rậm, ghi chép lại gặp phải Ma Linh Giác Trư người còn không có toàn thân mà lui, con trước mặt này đầu hiển nhiên còn chưa trưởng thành, nếu không bọn họ ở trên đường thấy thì không phải là người bị thương, mà là thi thể.
Cũng chính là bởi vì Ma Linh Giác Trư trước mặt này chưa đủ tuổi trưởng thành, những người rèn luyện này mới may mắn, hy vọng có thể đánh bại nó, lấy ma hạch kia, đổi lấy giá trên trời, thậm chí có người cuồng vọng ảo tưởng có thể hàng phục Ma Linh Giác Trư này, về sau ở Nam Lăng quốc cũng có thể lộng hành!
Nhưng nhìn theo tình huống trước mắt, đều là hi vọng hão huyền!
Một nhóm rồi một nhóm người tiến lên, lại một nhóm rồi một nhóm người bị Ma Linh Giác Trư trực tiếp sử dụng miệng cong bay ra ngoài, còn có một người bị đuôi quăng ra, có một số người đụng vào trên cây, phun ra một búng máu, bị thương không nhẹ, lại có một số người trực tiếp bị Ma Linh Giác Trư xé thành hai mảnh.
Người chết bị Ma Linh Giác Trư một hớp nuốt trọn, người sống sót nhanh chóng chạy ra bên ngoài vòng vây trốn đi, trở về đường cũ.
Lăng Kỳ Tuyết đứng một lúc lâu, nhân số mất đi một vòng lớn, không phải là bị ăn hết thì chính là bị thương mà chạy.
Nhưng mà còn dư lại vẫn là người chưa từ bỏ ý định, từng người mắt đỏ lên nhìn Ma Linh Giác Trư, giống như nhìn bảo vật tuyệt thế, xuát hiện tia tham lam.
Người chết vì tài chim chết vì ăn.
Lăng Kỳ Tuyết có thể lý giải tâm tình của bọn họ, đánh cược một lần, thắng bại năm trên năm.
Đó là ước nguyện của những người muốn chạy trốn mà thôi, Lăng Kỳ Tuyết cũng không cho là như thế, có mạng mới có thể phát tài, mất mạng cũng chỉ có thể hồn bay phách tán, mặc cho xương cốt mốc meo.
Cố gắp áp chế tiếng sâu trong lòng như ma chú kia, Lăng Kỳ Tuyết yên lặng lui về phía sau trăm mét, bò đến một gốc cây ẩn núp ở bên trên cây cổ thụ.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, không thể không nói trên người Ma Linh Giác Trư này phát ra khí đen hấp dẫn hứng thú của nàng, nhưng muốn nàng chính diện đối địch như những người khác, nàng cũng không có sự tự tin đó, còn không bằng yên lặng theo dõi biến hóa.
Còn có rất nhiều người có ý tưởng giống Lăng Kỳ Tuyết, bốn phía trên cây đứng đầy người, mỗi một người đều muốn nhìn quân đội tiên phong xui xẻo, cuối cùng còn lại để mình nhặt nhạnh.
Nhân số đối kháng chính diện với Ma Linh Giác Trư vẫn đang giảm bớt, cho đến khi còn dư lại chừng năm ngàn, những người còn lại lúc này mới có vẻ kiêng dè, vẻ mặt khác nhau, thậm chí có người quay đầu bỏ chạy.
Nói đùa, nhiều người như vậy cũng không ngăn được Ma Linh Giác Trư này, bọn họ nếu không chạy thì sẽ không kịp nữa.
Hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi!
Ma Linh Giác Trư thấy có người chạy trốn, mắt tức giận trừng to như cối xay, ngửa đầu rống lên mấy tiếng, lại bắt đầu tức giận đánh lại.
Chỉ thấy ánh mắt của nó càng lúc càng trừng lớn, con mắt rất có xu thế muốn nứt ra, miệng âm trầm kêu lên "Ngao ngao", sau đó không khí xung quanh miệng lại xuất hiện một vòng xoáy mắt thường cũng có thể thấy được, như một con rồng cuộn lại bay lượn, cái miệng phễu chính là miệng của Ma Linh Giác Trư, một đầu lớn kia vẫn không ngừng lan rộng ra, những người cố gắng trốn chạy kia một người cũng không sót bị hút vào trong miệng của nó như rồng cuốn này.
Chừng năm ngàn người, trong chớp mắt đã bị nó ăn sạch sẽ!
Lăng Kỳ Tuyết trợn to hai mắt, nhìn một màn sợ hãi phía dưới này, sống lưng lạnh run.
Có người trốn ở trên cây lại bị sợ run lẩy bẩy, chất lỏng màu vàng không kiềm chế được chảy xuống, một mùi thối là lạ.
Đây là đến rồi!
Ma Linh Giác Trư đang ăn say mê, vẫn muốn trở lại nhét mấy con động vật hai chân vào kẽ răng, đã phát hiện người trốn ở trên cây.
"Ngao ngao!"
Miệng máu mở ra lần nữa hút một vòng xoáy ra, người trên cây lập tức biến thành đồ ăn trong miệng của nó.
Trước khi Lăng Kỳ Tuyết đến đã bôi lên mình thuốc bột có thể tránh khứu giác của ma thú, vào lúc này ôm thật chặt thân cây.