Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

chương 53: yên tĩnh rèn luyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cuối cùng vẫn là Song Cơ Thanh Xà và Ma Linh Giác Trư chiến đấu, mặc dù ma hạch bị Song Cơ Thanh Xà nuốt, nhưng nàng lấy được một lò luyện đan thượng phẩm, về sau muốn luyện chế đan dược cao cấp hơn cũng không cần lo lắng nổ lò, những đan dược được luyện chế ra kia không phải là một viên ma hạch có thể so sánh.

Ngược lại tiện nghi cho Lăng Kỳ Liên, không thể tự tay giết nàng, nhưng mà đã chết, nàng cũng không cần thiết phải là rối rắm là ai giết.

. . . . . .

Ngày tiếp theo, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người có chút chật vật của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết mở mắt, từ trong nhập định tỉnh lại.

Ở đây không có chỗ rửa mặt, chỉ có thể tiếp tục nhếch nhác, vừa đi vừa hái một chút dược liệu xem như là ít ỏi, đi suốt cả một ngày mới về đến chỗ cũ, dựng lều lên, rửa mặt một phen, lại nghỉ ngơi một đêm, vì có Phục Nguyên Đan, vết thương đã tốt lên bảy tám phần rồi.

Nàng dự tính, có lẽ bảo bối trong Ma Vân rừng rậm chính là những thứ Song Cơ Thanh Xà cho nàng kia, những thứ khác cũng chỉ là một chút dược liệu và ma thú, không cần phải đi xa hơn vào chỗ sâu, cái chỗ này không sâu không gần, dược liệu tài nguyên phong phú, muốn rời khỏi đây cũng dễ dàng, lại ở chỗ chấm tròn này mỗi ngày đều ở gần đây hoạt động, thường hái một chút dược liệu và săn giết một số ma thú cấp thấp, lấy được ma hạch cấp thấp.

Trong lúc gặp được Lâm Vĩnh Cửu, ngại vì bài xích của Lâm gia tộc, Lâm Vĩnh Cửu không mời Lăng Kỳ Tuyết vào nhóm, Lăng Kỳ Tuyết bày tỏ đã hiểu.

Đừng nhìn phong quang của gia chủ tương lai một gia tộc, rất nhiều nơi còn bị những thế lực khác trong gia tộc quản chế, điểm này lúc nàng ở kiếp trước vừa mới đoạt được vị trí gia chủ tương lai đã thấu hiểu rất rõ.

Cách rèn luyện còn lại ba ngày thì Lăng Kỳ Tuyết gặp Lăng Kỳ Vân, ở dưới vây quanh một nhóm đệ tử của Lăng gia, vênh váo tự đắc đi đến bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết: "Vận khí của ngươi không tệ lắm, lại không có chết!"

"Thật may là ta không chết, nếu không các ngươi những tên ngu ngốc này sẽ phải chôn theo!" Lăng kỳ Tuyết vân đạm phong kinh nói.

Trước khi tiến vào Ma Vân rừng rậm Lăng Nhạc đã hạ lệnh xuống, nhưng những người này dầu tiên là cố ý đi xa, từng người cách xa Lăng Kỳ Tuyết nàng, lại ba ngày cuối cùng mới đi tìm nàng, nói rõ cái gì, nói rõ bọn họ vẫn rất kiêng kỵ lời nói của Lăng Nhạc, e sợ Lăng Nhạc truy cứu trách nhiệm bọn họ không bảo vệ tốt Lăng Kỳ Tuyết.

Những người khác cúi đầu không nói.

"Ngươi. . . . . ." Lăng Kỳ Vân giận đến lỗ mũi cũng méo, cũng không dám gây khó dễ Lăng Kỳ Tuyết thế nào, lời nói ngoan độc của Lăng Nhạc như bên tai, tình cảnh làm nũng không thành rõ mồn một ở trước mắt, trải qua mấy lần bị Lăng Kỳ Tuyết ăn hiếp quá mức thê thảm.

"Hừ! Đừng tưởng ngươi có lời nói của phụ thân thì không sợ gì, đợi đến lúc ngươi lấy bảo bối ra, phụ thân sẽ lột da toàn thân của ngươi!" Lăng Kỳ Vân không lựa lời nói, không cẩn thận nói ra bí mật của Lăng Nhạc.

"Vân nhi muội muội, thì ra là ngươi ở nơi này!"

Theo tiếng mà nhìn, phía kia rừng rậm, đi đến một người có dáng vẻ tuấn dật, tướng mạo nam tử trẻ tuổi xuất chúng, đi theo phía sau hắn có cả đám thị vệ, nhìn áo mãng bào màu đen có thể thấy được vị này là một vị hoàng tử tôn quý.

Lăng Kỳ Vân kinh hãi, lần này lỡ miệng nói, trở về sẽ bị phụ thân đánh chết!

Chuyện mẫu thân của Lăng Kỳ Tuyết để lại bảo vật chỉ giới hạn ở Lăng Nhạc và với mẫu thân nàng biết, nàng cũng chỉ len lén nghe được, lần này nàng lập tức nói ra, thành công khai ra bí mật, Lăng Nhạc sẽ bỏ qua cho nàng mới là lạ!

Hối hận đã không kịp, Lăng Kỳ Vân cố gắng bình tĩnh, cười duyên đến gần nam tử, dùng giọng làm nũng nói: "Nhị hoàng tử ca ca, cái này có thể giúp Vân Nhi giữ bí mật hay không?"

Thật đúng là ngu dốt, người ta không nói ra, mình không đánh đã khai thật có chuyện như vậy.

Được Lăng Kỳ Vân gọi là nhị hoàng tử ca ca chính là nhị hoàng tử của hoàng thất Nam Cung Ngộ, nghe thấy Lăng Kỳ Vân nói như thế, hắn cũng rơi vào trầm tư: Năm đó tướng quân phu nhân thật sự để lại bảo bối cho phế vật này!

Thế giới này chính là cường giả vi tôn, rất nhiều tài nguyên cường giả đều là cướp đoạt mà có được, nếu người người đều biết Lăng gia có bảo vật, nói không chừng cường giả sẽ mạo hiểm mà tranh đoạt, người biết càng ít, người muốn trộm bảo vật cũng càng ít, cạnh tranh cũng càng nhỏ, cơ hội của hắn cũng càng lớn.

Nam Cung Ngộ gật đầu, mềm giọng nói: "Được! Vân muội muội yên tâm!"

Lấy được bảo đảm của Nam Cung Ngộ, Lăng Kỳ Vân thở phào nhẹ nhõm, may mà ở chỗ này ít người, về sau nàng không thể nói lung tung.

"Chúng ta sắp đi ra ngoài, nhị hoàng tử ca ca có muốn đi ra ngoài chung hay không?" Lăng Kỳ Vân mời.

Nam Cung Ngộ hớn hở đồng ý.

Hắn không cam lòng chỉ làm một hoàng tử, đành phải dưới thái tử, rồi một mực âm thầm thành lập thế lực của mình, hi vọng một ngày kia có thể lật đổ thái tử, mình làm hoàng đế.

Lăng Kỳ Liên thiên tài của Lăng gia vẫn luôn là người của thái tử, mà hắn lại dốc sức thu Lăng Kỳ Vân về bên hắn, nguyên nhân là duy nhất Lăng Kỳ Vân là dòng chính nữ ở Lăng phủ, có chỗ dựa là Lăng phu nhân, hắn không lấy được thiên tài, cũng không thể mất gió thoảng bên gối Lăng phu nhân.

Cơ hội dưới mắt để hắn lôi kéo Lăng Kỳ Vân làm sao sẽ bỏ qua cho.

Lăng Kỳ Tuyết đứng ở một bên nhìn thấu tâm tư hoa màu của những người này, không lên tiếng, yên lặng rời khỏi tầm mắt của bọn họ, còn có ba ngày Ma Vân rừng rậm sẽ phải đóng cửa rồi, có thời gian dài dòng với những người nhàm chán này còn không bằng đi hái dược liệu.

Chủng loại dược liệu và độ tinh khiết ở đây là không mua được ở trên thị trường, chờ ra khỏi Ma Vân rừng rậm, dược liệu trong tay nàng cũng đủ luyện chế rất nhiều Bạo Nguyên Đan và bản thăng cấp Tiêu Nguyên Tán.

Đợi lúc Lăng Kỳ Vân và Nam Cung ngộ "Khanh khanh ta ta" một phen mới phục hồi tinh thần lại, đâu nào còn thấy bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Vân tức giận dậm chân một cái, hung hăng chửi mắng Lăng Kỳ Tuyết thối lão tử cho mặt mũi mà lên mặt.

Trong mắt của Nam Cung Ngộ thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng cũng không nói gì.

"Hừ! Chết ở bên ngoài tốt hơn, ta cũng không tin phụ thân còn có thể vì một nữ nhi chết đi mà giết chết ta nữ nhi thiên tài này!" Lăng Kỳ Vân mắng, trong lòng lại không nắm chắc, tính khí của Lăng Nhạc dù là Đặng Ngọc Lan cũng không dám nói nửa phần.

Nam Cung Ngộ an ủi mấy câu, dẫn theo người của mình rời đi.

Rèn luyện chuẩn bị kết thúc, đội ngũ phần lớn bắt đầu trở về, chỉ là, lúc đến thì hăng hái, lúc trở về bộ mặt đầy vết sẹo, từng đội cũng hao binh tổn tướng không ít, nhưng từng đội thu hoạch cũng không ít.

Cho đến khi rèn luyện kết thúc, Lăng Kỳ Tuyết vẫn không cảm thấy Ma Vân rừng rậm có chỗ đặc biệt gì, loại phương thức này giống như là trồng cây cấm phá rừng ở hiện đại, để tránh cho chặt cây quá mức, hàng năm chỉ sắp xếp một thời gian để khai thác, lúc khác đóng núi rừng lại, bảo vệ rừng núi.

. . . . . .

Ra khỏi Ma Vân rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết không về thẳng Lăng phủ, tốn một ngày tìm một tiểu viện nhỏ để thuê lại rồi sửa sang dược liệu lại ngăn nắp, lại luyện chế một chút đan dược, ngày hôm sau đi một chuyến đến phòng đấu giá Như Ngọc mới trở về Lăng phủ.

Mới vào Lăng phủ, đã thấy trong sân quỳ đầy người, bao gồm Lăng Kỳ Vân ngày đó vênh váo tự đắc.

Lăng Nhạc đứng ở trên cao, giống như giông bão sắp, trên mặt mây đen tụ tập, một ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người ở trong sân.

Đặng Ngọc Lan quỳ gối dưới chân của hắn, khóc lóc rối rít lên tiếng xin xỏ cho: "Lão gia, mặc dù Vân nhi tùy hứng, nhưng cũng không phải người không hiểu được lấy đại cục làm trọng, kính xin lão gia khai ân, miễn trách phạt Vân nhi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio