Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Kiếp trước, đại gia tộc lánh đời người trẻ tuổi nhanh tay tranh tài, Lăng Kỳ Tuyết hàng năm vững vàng đứng đầu.
Đến đây, cho dù tố chất thân thể của nguyên chủ không ra sao, cho dù Lăng Nhạc là cao thủ cấp bậc Nguyên Vương, Lăng Kỳ Tuyết nàng vẫn có thể tránh tay của ông.
"Không ngờ đường đường là đại tướng quân của Nam Lăng quốc lại làm cường đạo, chuyên đi cướp bóc!" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh nói: "Xem ra ngươi đã không muốn cái hộp này rồi!"
Bàn tay phải của nàng giơ lên, khẽ đọc khẩu quyết, một ngọn lửa màu đỏ dâng lên ở lòng bàn tay, tay trái lấy hộp ra, từ từ đến gần ngọn lửa.
"Ngươi cảm thấy lửa bình thường thiêu hủy cái hộp? Đúng là ngây thơ!" Lăng Nhạc không quan tâm chút nào đưa ra chưởng phong đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Chưởng phong bí mật mang theo nguyên lực màu đỏ như mưa rào gió bão gào rít đến phía Lăng Kỳ Tuyết, nàng nhanh trí lui về sau một bước, lùi đến sau lưng Lăng Tuấn Đình.
Nhìn thấy nguyên lực màu đỏ sẽ xông đến trước mặt Lăng Tuấn Đình, Lăng Nhạc lên tiếng kinh hãi, lật tay một câu, nguyên lực màu đỏ ở trước mặt Lăng Tuấn Đình thì dừng lại.
Nguy hiểm thật, chỉ kém một li là Lăng Tuấn Đình đã đi làm lính cho Mao gia gia rồi.
Lăng Kỳ Tuyết cảm thán đây là thủ pháp thu phóng tự nhiên của Lăng Nhạc, nếu là một Tu Luyện Giả, khẳng định không làm được hoàn mỹ như ông.
"Nha đầu chết tiệt kia cút ngay, đừng đến gần bản thiếu gia!" Lăng Tuấn Đình xoay người đã đẩy một chưởng ra sau lưng.
Lăng Kỳ Tuyết đã sớm lùi ra khỏi phạm vi công kích của hắn, một chưởng của Lăng Tuấn Đình đánh hụt, giận không kiềm chế được, lại vung ra một chưởng.
Lăng Kỳ Tuyết liên tục nhảy lui về phía sau, nhảy ra khỏi thư phòng, đi vào trong sân, né tránh từng công kích của hai phụ tử này.
Nhìn tình hình của hai phụ tử này là quyết tâm muốn giết người cướp của rồi, các ngươi đã vô tình, cũng đừng trách ta vô nghĩa!
"Nam nhân Lăng gia thật đúng là thứ hèn nhát, hai đấng mày râu liên hợp lại đánh một tiểu nữ nhân, thật không biết xấu hổ!" Lăng Kỳ Tuyết ném cái hộp về phía trước: "Cho các ngươi, về sau chúng ta sẽ không còn liên quan, sau này đừng đến tìm ta nữa!"
Trên mặt hộp bôi một chút Diệt Nguyên Tán, khác Diệt Nguyên Tán lần trước có cách điều chế không hoàn chỉnh, Lăng Kỳ Tuyết ở trong quá trình rèn luyện tìm được hai loại độc dược thiếu hụt trong đó, luyện chế được Diệt Nguyên Tán chính gốc.
Diệt Nguyên Tán vừa ra, dưới Nguyên Vương đỉnh cũng phải diệt!
Lăng Nhạc thấy cái hộp bay vụt lên trời, mừng rỡ, vội bỏ qua cho Lăng Kỳ Tuyết đi đỡ chiếc hộp, e sợ chiếc hộp bị ném hỏng.
Lăng Tuấn Đình vẫn tiếp tục đuổi theo Lăng Kỳ Tuyết, hắn nuốt không trôi khẩu khí mới vừa rồi kia, nhất định phải bắt Lăng Kỳ Tuyết lại đâm một trăm tám mươi lổ thủng mới hả mối hận trong lòng!
Nhưng kiếm của hắn đâm đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, lại đâm không vào nửa phần.
Lăng Kỳ Tuyết vận nguyên lực thuộc tính Thủy màu xanh dương ở trước người của nàng tạo thành một lá chắn nguyên lực Thủy to lớn, chống đỡ công kích của Lăng Tuấn Đình.
Lăng Tuấn Đình tăng thêm mấy phần lực, Lăng Kỳ Tuyết cũng là thành thạo điêu luyện.
Cũng là Tu Luyện Giả Nguyên tướng sơ kỳ, tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết còn cao hơn Lăng Tuấn Đình mấy phần, bắt đầu chơi hắn mấy cái, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy nhàm chán, hơi động ý nghĩ một chút, lá chắn nguyên lực màu xanh nước biển lập tức hóa thành một mũi tên màu thủy lam, phi vào ngực của Lăng Tuấn Đình.
"Ầm ——"
Nhìn thấy mũi tên màu thủy lam sẽ xuyên qua ngực của Lăng Tuấn Đình, một lực lượng còn mạnh hơn mũi tên chen vào, mũi tên hóa thành một hơi nước.
"Lại dám ở dưới địa bàn của bản tướng quân giương oai, xem ta không diệt ngươi!"
Lăng Kỳ Tuyết quay đầu nhìn lại, mặt của Lăng Nhạc giận dữ, hai chưởng ngược nhau, trong miệng nói năng hùng hồn, ngưng tụ lại ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa dần trở nên to lớn mãnh liệt, tạo thành một hỏa cầu, hỏa cầu càng ngưng tụ càng lớn, lại có một bánh xe lớn như vậy, sau đó Lăng Nhạc manh mẽ đẩy ra, hỏa cầu trực tiếp bay về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Ông ta lại không bị Diệt Nguyên Tán tiêu diệt, Lăng Kỳ Tuyết nghi ngờ híp mắt, vị Lăng đại tướng quân trước mắt này căn bản cũng không ở cấp bậc Nguyên Vương.
Trên người của ông nhất định là có dùng bảo vật ẩn dấu thực lực, lừa gạt mọi người, mới cho rằng ông chỉ là cấp bậc Nguyên Vương.
Tâm cơ của người này không thể không nói là không sâu!
Lăng Kỳ Tuyết không dám đối kháng chính diện với hỏa cầu, lấy ra thuật pháp Huyễn Phong Vô Ảnh Cước, như gió nhảy ra mấy trượng xa, nhảy vào trong sân rộng Lăng phủ, né tránh hỏa cầu.
Ngờ đâu hỏa cầu kia như là mọc ánh mắt đuổi sát Lăng Kỳ Tuyết không tha, cho dù nàng chạy bao xa, hỏa cầu sẽ đuổi theo rất xa.
Người quỳ đầy trong sân rộng, Lăng Kỳ Tuyết đặc biệt chọn nơi có nhiều người để nhảy vào, ngờ đâu hỏa cầu kia giống như là có linh tính, chỉ truy đuổi nàng, với những khác người thì mắt điếc tai ngơ.
Lăng kỳ tuyết bị buộc bất đắc dĩ, lấy ra Kiếm Ngũ Hành.
Kiếm Ngũ Hành đúng là phá kiếm ở trong bảo khố của Lăng phủ tiện tay lấy được, ở lúc Lăng Kỳ Tuyết rèn luyện đã khám phá ra nó có thuộc tính ngũ hành, nên lấy cho nó tên này.
Kiếm Ngũ Hành ở trên tay, Lăng Kỳ Tuyết vận đủ nguyên lực thuộc tính Thủy toàn thân ngưng tụ lên mũi kiếm, đâm thẳng vào hỏa cầu.
"Ầm ——"
Tiếng nổ mạnh to lớn vang dội khắp bầu trời của Lăng phủ, Lăng Kỳ Tuyết bị chấn động khiến bàn tay tê dại, dư âm chấn động nổ mạnh làm nàng bay ra hai ba dặm mới khó khăn ổn định chân.
Chịu ảnh hưởng còn có đệ tử Lăng gia đang quỳ, nổ tung đến quá đột ngột, bọn họ vẫn còn cúi đầu quỳ đã bị sóng cường đại của chấn động đột kích miệng mũi chảy máu, ù tai hoa mắt, thậm chí có người thất khiếu chảy máu tử vong tại chỗ.
"Nghiệt súc ngươi!" Lăng Nhạc thấy vậy càng thêm giận không kiềm chế được, nếu phế vật này ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, ông cũng sẽ không điều động hỏa cầu truy mệnh, cũng sẽ không tạo thành phạm vi lớn đệ tử Lăng gia bị thương, lại càng không có người chết!
"Ta muốn giết chết ngươi!" Ông giận đến kêu to.
"Mới vừa rồi ngươi cũng là nói như vậy, nhưng bây giờ ta không còn sống ở đây nữa, ngược lại ngươi, còn có bao nhiêu đệ tử Lăng gia tạo điều kiện để cho ngươi giày vò, bây giờ chỉ có mấy người bị thương mà chết, trở lại một vòng, ngươi là chuẩn bị muốn tất cả mọi người chôn theo ta sao? Chỉ là, theo bổn tiểu thư đoán, cho dù bọn họ đều chết sạch, thậm chí là nữ nhi và nhi tử của ngươi chết, ta vẫn sống rất là tốt!" Lăng Kỳ Tuyết dứt khoát nói to lên.
"Ta sẽ thật tốt, vẫn thật tốt, giết chết bạch liên hoa, tiêu diệt hết đống cặn bã thối tha, ta sẽ thật tốt, vẫn thật tốt, kiếm được nhiều tiền, lái Audi a. . . . . ."
Đây là Lăng Kỳ Tuyết thỉnh thoảng ở trong quán bar nghe được kêu gào của một hot girl.
Lăng Nhạc bị thái độ thờ ơ của Lăng Kỳ Tuyết giận đến sôi máu, hận không được một cái tát đập chết nàng, hoàn toàn quên nàng có thể ngăn cản được hỏa cầu truy đuổi của mình, ở trong đồng lứa người trẻ là nhân vật nghịch thiên bực nào.
Nhân vật như vậy chỉ cần để bồi dưỡng, ngày khác nhất định có thể phát dương quang đại cho Lăng phủ.
Ông bị phẫn nộ che mắt, lòng đầy ý muốn Lăng Kỳ Tuyết chết.
Khẽ đọc khẩu quyết, song chưởng đối nhau, ngưng tụ hỏa cầu lần nữa.
Trong đó, Lăng Kỳ Tuyết không trốn không tránh, lời khẩu quyết thông qua môi đang mở của Lăng Nhạc là cái gì.
Đồng thời song chưởng đối nhau, vừa giải độc vừa đọc lên khẩu quyết Lăng Nhạc vừa mới đọc.
Nàng không có vũ kỹ, đây là một cơ hội ăn trộm tốt biết bao.
Nàng dĩ nhiên sẽ không khiến cơ hội này chạy mất!
Hỏa cầu truy đuổi của Lăng Nhạc đồng thời đẩy ra, trong tay Lăng Kỳ Tuyết cũng ngưng tụ ra một hỏa cầu kích cỡ tương đương quả bóng, lập tức đẩy hỏa cầu về phía Lăng Nhạc, cơ thể đồng thời lóe lên, nahnh chóng nhảy ra một bên.