Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Cái gì? Ngươi giết Ngọc Lan!" Trong mắt Lăng Nhạc lóe ra tia không tưởng tượng nổi.
Trong mắt ông, Lăng Kỳ Tuyết vẫn là phế vật không đáng nhắc đến, mà Đặng Ngọc Lan là nữ nhân tiếp theo sau mẫu thân ruột của nàng trở thành một người thê tử hiền lương thục đức của ông, sao có thể chết ở trong tay Lăng Kỳ Tuyết.
Khiến ông càng khiếp sợ chính là, Lăng Tuấn Đình thấy được Lăng Nhạc như là thấy được cứu tinh, vừa kiêng kỵ nhìn Lăng Kỳ Tuyết vừa chạy ra ngoài, bi phẫn đau kêu: "Không chỉ có là nương, còn có di nương, muội muội tất cả đều bị nữ ma đầu này giết!"
"Cái gì! Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Lăng Nhạc bị tin tức kinh người này chấn động nói ba ngươi liên tục, không nói ra lời, năm đó mẫu thân của Lăng Kỳ Tuyết mười tám tuổi có thiên phú là Nguyên Vương trở thành đệ nhất tài nữ của Nam Lăng quốc, có phải Lăng Kỳ Tuyết di truyền huyết mạch của bà rồi hay không?
Lăng Kỳ Tuyết thừa dịp ông ngây ngẩn từ trong tay của ông giãy giụa, cố gắng chạy ra.
"Phụ thân ngươi nhanh đánh chết nàng đi!" Lăng Tuấn Đình nóng nảy, hắn đánh không lại Lăng Kỳ Tuyết, ngay cả thực lực ngăn cản cũng không có, chỉ đành phải nhờ Lăng Nhạc giúp đỡ.
Lăng Nhạc phản ứng kịp, lần nữa đưa tay bắt Lăng Kỳ Tuyết, trong mắt của ông không có nửa phần mừng rỡ vì nữ nh, ngược lại hung thần ác sát quát: "Thật sự là ngươi giết họ?"
"Không thể giả được!" Nếu thực lực của nàng đủ, mặc kệ nàng sống chết chắc chắn một cây đuốc đốt chết cái vị gọi là phụ thân này.
Năm đó thức ăn của mẫu thân có vấn đề, Đặng Ngọc Lan có phần tham dự là không sai, nhưng nếu không Lăng Nhạc bày mưu tính kế, ai có thể có cơ hội hạ độc ở trong đồ ăn của bà?
Lăng Nhạc tuyệt đối là một trong những hung thủ!
Không phải là không muốn giết Lăng Nhạc, nhưng bây giờ thực lực của nàng chưa đủ, chỉ có thể chạy trốn, đợi thực lực của nàng lên cao, thì đến chém giết ông cũng không muộn.
"Ngươi lại dám giết Ngọc Lan, ta giết chết ngươi!" Hai của mắt Lăng Nhạc đỏ bừng, quanh người cũng dâng lên một ánh lửa nhàn nhạt, một bàn tay cháy đỏ bừng giơ lên cao, như là một bàn ủi trực tiếp đánh xuống Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Nhạc quyết tâm muốn giết nàng, không thể trốn đi đâu được, vậy thì chiến đấu thôii!
Hỏa chưởng của Lăng Nhạc như một cây búa lớn nặng nề ném về phía Lăng Kỳ Tuyết, nàng lẩm nhẩm khẩu quyết, làm phòng ngự Thủy Thuẫn lên đến cấp cao nhất, đồng thời lấy ra Ngũ Hành Kiếm, chọn kiếm thức Lăng Gia Nhị Thập Kiếm nghênh đón bàn tay của Lăng Nhạc.
"Leng keng——" Chỉ nghe thấy Ngũ Hành Kiếm phát ra một tiếng kêu vui vẻ sung sướng, như là có ý thức hung ác đâm vào bàn tay của Lăng Nhạc.
Nghịch nữ này còn dám đánh trả, lửa giận trong lồng ngực của Lăng Nhạc càng tăng lên, gia tăng thêm lửa, đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.
"Ầm ——" Lăng Kỳ Tuyết bị chấn động lui lại mấy bước, gan bàn tay tê dại.
Mủi kiếm đâm vào bàn tay, bàn tay của Lăng Nhạc lại bị đâm rách một lổ nhỏ, máu từ vết thương chảy ra.
"Ta muốn giết chết ngươi!"
Đây là nhục nhã rất lớn của ông, ở Nam Lăng quốc đã bao nhiêu năm ông không bị thương, mất mặt nhất là bị nữ nhi mình gây thương tích, còn là một nữ nhi phế vật!
Lăng Nhạc lần nữa gọi hỏa cầu truy mệnh ra, đồng thời tỏa ra uy áp.
Uy áp cường đại ép Lăng Kỳ Tuyết hít thở không thông, chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên dính lại, mọi cử động như là bị cản trở, chậm nửa nhịp.
Thực lực của Lăng Nhạc thật là kinh khủng, tinh thần lực của nàng đã đến cấp bậc Nguyên Vương cũng không có lực phản kháng chút nào.
Lần này, Lăng Kỳ Tuyết đã dám khẳng định thực lực của Lăng Nhạc đạt tới cấp bậc Nguyên Tôn, cho dù là Nguyên Vương đỉnh, nàng ứng phó cũng sẽ không khó khăn như vậy.
Khó khăn giơ Ngũ Hành Kiếm lên, truy mệnh hỏa cầu của Lăng Nhạc đã đuổi đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, vội vàng huy kiếm cản xuống, kiếm bị đánh nghiêng ra thiếu chút nữa rời khỏi tay, Thủy Thuẫn cũng bị một chưởng này đánh tan phá vỡ, Lăng Kỳ Tuyết chấn động lui mấy bước, đụng vào cửa chính đỏ trên tường của Lăng phủ, ngực phập phồng khó ổn định, một vị ngai ngái xông lên cổ họng.
Không cưỡng ép vị ngai ngái dâng lên, Lăng Kỳ Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, phun ở trên Ngũ Hành Kiếm.
Hai lần nguy hiểm đều là máu tươi của nàng phun lên Ngũ Hành Kiếm mà cứu nàng một mạng, Lăng Kỳ Tuyết hy vọng có thể xảy ra kỳ tích lần nữa.
Máu tươi nuôi dưỡng Ngũ Hành Kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm tỏa ra một ánh sáng u lam, truy mệnh hỏa cầu của Lăng Nhạc phủ xuống lần nữa, mũi kiếm của Lăng Kỳ Tuyết cứng chọi cứng đỡ lấy một chiêu này.
"Ầm ——"
Ngũ Hành Kiếm lại đánh hỏa cầu trở về, nện ở trên tường, tường bị đập ra thành một lỗ thủng to.
Lăng Nhạc giận đến trên đỉnh đầu bốc ra khói đen lượn lờ, truy mệnh hỏa cầu là đòn sát thủ của ông, có lẽ một lần không thể đánh trúng được Lăng Kỳ Tuyết là may mắn, nhưng lại nhiều lần không trúng, ông sắp giận đến điên lên rồi!
"A!" Lăng Nhạc phát ra tiếng hét giận đùng đùng, truy mệnh hỏa cầu ra tay lần nữa, ông cũng không tin, tuyệt chiêu này của ông không thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết!
Lăng Kỳ Tuyết không dám phân tâm chút nào, hít sâu một hơi, nhẫn tâm cắt đứt bàn tay, lượng máu tươi lớn tràn ra thấm ướt thân kiếm, có lẽ cảm nhận được máu triệu hồi, ánh sáng quỷ dị của Ngũ Hành Kiếm càng tăng lên, chói mắt làm cho người ta lóa cả con mắt.
Lăng Kỳ Tuyết có thể cảm nhận được Ngũ Hành Kiếm tỏa ra chiến ý cường đại, như ác ma khát máu thấy được máu tươi, có một loại hưng phấn không khỏi kích động.
Lăng Nhạc có một giây mất hồn, ở trong nháy mắt ông mất hồn, Ngũ Hành Kiếm đã phá vỡ hỏa cầu, đâm thẳng về phía ông ta.
Lăng Nhạc hoảng hốt, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết đã đến loại thực lực nào, vì sao ông không nhìn ra, nhưng có thể chống lại mấy chiêu của ông chính là không đến Nguyên Vương trung kỳ thì cũng là sơ kỳ!
Thiên phú của nàng còn cao hơn mẫu thân của nàng!
Dù sao thực lực của Lăng Nhạc cũng là Nguyên Tôn, tùy ý giơ tay lên là có thể hóa giải thế công của Lăng Kỳ Tuyết, dùng mười phần công lực vỗ nàng một chưởng.
Lăng Kỳ Tuyết và Ngũ Hành Kiếm bị đập ngã trên mặt đất, nhếch nhác mặt chạm đất, nhưng Lăng Kỳ Tuyết siết chặt Ngũ Hành Kiếm, trước mắt Ngũ Hành Kiếm là hy vọng duy nhất của nàng, nàng nhất quyết không thể vứt kiếm ra!
Lăng Nhạc phức tạp nhìn Lăng Kỳ Tuyết một cái, gọi truy mệnh hỏa cầu ra lần nữa, lần này, ông tuyệt không cho Lăng Kỳ Tuyết thêm cơ hội sống!
Như Lăng Kỳ Tuyết đoán, năm đó chuyện của mẫu thân nàng đúng là Lăng Nhạc bày mưu đặt kế, nếu thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết cao như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua ông, chuyện cũ năm xưa sớm muộn cũng sẽ nổi trên mặt nước, Lăng Kỳ Tuyết cũng sẽ là trở ngại lớn nhất của ông.
Trước kia không giết nàng là muốn lấy được bảo bối mẫu thân của nàng để lại, sau khi lấy được bảo bối, Lăng Nhạc nhìn thật lâu cảm thấy bảo bối không giống giả, lại nghiên cứu không ra chỗ có tác dụng gì thì muốn giữ Lăng Kỳ Tuyết lại, nói không chừng có một ngày lại dùng đến nàng.
Hôm nay nhìn Lăng Kỳ Tuyết lớn lên, ông không thể không ác độc hạ sát thủ, chấm dứt hậu hoạn.
Lăng Kỳ Tuyết phun ra một ngụm máu tươi lên Ngũ Hành Kiếm, ánh sáng trên Ngũ Hành Kiếm còn chói mắt như vậy, chỉ là nàng không có hơi sức giơ kiếm tiến đến công kích Lăng Nhạc.
Chẳng lẽ nàng xuyên qua đây cũng chỉ là vì báo thù cho mẫu thân nguyên chủ, thù lớn này còn chưa hoàn thành mà mệnh đã hết rồi sao?
Lăng Kỳ Tuyết không cam lòng!
"A!"
Nàng ngửa mặt lên trời hét dài, như là đã dùng hết tinh lực cả đời, tóc đen như mực lộn xộn tung bay.
Truy mệnh hỏa cầu ở trong tay Lăng Nhạc không ngừng to ra, cuối cùng rời khỏi tay, trực tiếp bay về phía chỗ nàng. . . . . .