Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Giáo La Thành cực kỳ náo nhiệt như thường ngày, Lăng Kỳ Tuyết đặc biệt chọn nơi có nhiều người để đi, nhất là cửa hàng y phục nữ nhân thích đi, tiệm trang sức, đến mỗi một cửa hàng Lăng Kỳ Tuyết đều dừng lại một lúc lâu, giả vờ chọn lựa, thích thì mua, bởi vì nàng sẽ không giặt y phục, muốn mặc y phục sạch sẽ thì phải không ngừng mua.
Một cửa hàng lại đi dạo tiếp một cửa hàng, cửu trưởng lão có chút không nhịn được, nàng đã mua không dưới trăm cái y phục rồi, sao lại vẫn mua chứ: "Tuyết Nhi, ngươi đã mua được quá nhiều rồi, có thể thôi rồi chứ."
Lăng Kỳ Tuyết tự nhiên biết cửu trưởng lão có chủ ý gì, cười nói: "Thái tử phi một nước y phục ít lại khó coi nữa, sao hoàng thất có thể để mắt, xem thường như thế sao có thể phân chia tài nguyên?"
Cửu trưởng lão lập tức im lặng, thành thật đi theo sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, nếu không phải muốn lấy được tài nguyên, ông mới không để xuống mặt già đi theo phía sau một tiểu thí hài đi dạo khắp nơi!
Đi dạo hơn nửa ngày, Lăng Kỳ Tuyết vẫn tiếp tục có chút hăng hái, dù sao Giáo La Thành to lớn, nàng đi dạo qua ba thành cũng không sao.
Nhưng khổ thân cửu trưởng lão, chỗ tốt còn không chưa lấy được mà chân lão lại đi sắp đứt rồi, trong lòng thầm nghĩ: Thật tốt ông tính độc thân cả đời, nếu không chỉ là bồi nữ nhân đi dạo phố đều đã giảm thọ mấy năm.
Có dụng ý khác, Lăng Kỳ Tuyết không phải đi dạo phố mà là đi điều tra địa hình, ngộ nhỡ ngày nào đó vùng lên chạy trốn thì quen thuộc đường đi cũng tốt.
Mặc dù trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều đường về Giáo La Thành, nhưng sự tình liên quan trọng đại, nàng vẫn tự mình đi một chuyến cho yên tâm.
Đi một ngày, Lăng Kỳ Tuyết cũng mệt mỏi, trở lại ăn rồi ngủ.
Ngày thứ ba là ngày đưa tang Đặng Ngọc Lan, trên dưới Lăng phủ nhạc buồn tấu lên, không chỗ nào là có không khí không bi thương, duy chỉ có Lăng Kỳ Tuyết, nàng tâm niệm nghĩ rời khỏi Lăng phủ, rời khỏi Giáo La Thành.
Lại muốn thừa dịp nhiều người hỗn loạn chạy ra ngoài một lần nữa, mới ra cửa, cửu trưởng lão như là theo đuôi đi đến. . . . . .
. . . . . .
Hoàng cung Hải Chu quốc rất xa.
Nữ nhân lười biếng nằm ở trên ghế quý phi, mặc y phục hoa oải hương màu tím nhạt, màu sắc nhẹ nhàng làm nổi bật dáng người thon dài càng ngày dẻo dai kia của bà, khuôn mặt trắng như ngọc chứa nụ cười như có như không.
Dưới sự dìu đỡ của cung nữ nhân từ ngồi dậy, khi giơ tay nhấc chân thì đầy quyến rũ.
Nữ nhân chính là Vân Phi được sủng ái nhất Hải Chu quốc, mới ngồi xuống đã thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn dật đi vào.
Nam tử mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng lúc này, giữa lông mày của hắn nhíu lại, phảng phất như gặp phải chuyện phiền lòng.
Nhìn thấy nam tử, thái độ của Vân Phi khác thường đứng lên nghênh đón: "Thiên Nhi, cuối cùng con đã trở lại! Nhớ chết mẫu phi rồi!"
Đông Phương Linh Thiên thấy Vân Phi vui vẻ, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu hơn.
Không phải Lục Sa nhận được tin tức nói mẫu phi bị hoàng hậu hãm hại, đang gặp khổ nạn sao? Nhìn sắc mặt của bà hồng hào, có chỗ nào như là người khổ sở chịu phạt.
"Không phải mẫu phi nói bị hoàng hậu hãm hại, sắp mất mạng, lệnh cho nhi thần ra roi thúc ngựa chạy về cứu người sao? Vì sao ở lúc nhi thần thấy thì mẫu phi thật sự rất thoải mái, không chỉ có không cần người khác đến cứu, ngược lại đi tham gia trợ giúp chống lại nguy hiểm cũng không phải là vấn đề?" Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên rất là không tốt.
Phải biết, hắn cho là đến chỗ hoàng hậu không phải không thể vạch mặt, cùng lắm thì đối chiến với hoàng hậu cũng phải cứu mẫu phi ra, cũng điều Lục Đại cao thủ bên cạnh trở lại, kết quả lại thấy người trong cuộc trải qua rất thoải mái.
Một loại tức giận bị lừa xông lên đầu, tại sao mẫu phi có thể lừa hắn trở lại, từ Nam Lăng quốc trở lại Hải Chu quốc, cần bay qua rừng rậm lớn mênh mông, trải qua một tháng lặn lội đường xa mới có thể đến, vì sao phải lừa hắn trở lại!
Vân Phi cảm thấy Đông Phương Linh Thiên không vui, giải thích: "Mẫu phi cũng là nhớ con mà, con nói con ở Hải Chu quốc ngây ngô không phải tốt nhất sao, cố tình muốn chạy đến cái Nam Lăng quốc nghèo khó vứt đi kia làm cái gì, đại hoàng tử đều đã thành thân sinh con rồi, tiếp tục như vậy nữa, ngôi vị thái tử sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay của hắn!"
Vân Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giọng nói chọc cho Đông Phương Linh Thiên bất mãn càng sâu.
Ngôi vị thái tử với hoàng tử khác mà nói là một miếng mồi ngon, nhưng với hắn mà nói cũng chỉ là một gông xiềng, làm hoàng thượng có nghĩa là mỗi ngày đều không ngừng xử lý lượng tấu chương lớn, xử lý một đống chuyện vụn vặt trong hậu cung, đối mặt với một đống nữ nhân dối trá, đây không phải là lãng phí sinh mạng thì là cái gì!
Lý tưởng của hắn là giang hồ thoải mái, tiêu dao cả đời, sao có thể nguyện ý bị gông xiềng trói buộc.
"Con đã nói rất nhiều lần rồi, con sẽ không tranh đấu ngôi vị thái tử, mẫu phi người không phải nói nhiềi!" Giọng nói của Đông Phương Linh Thiên Ngữ rất cứng rắn.
Vân Phi giận đến lông mày cũng dựng đứng, kinh sợ kêu to: "Đây chính là thái độ con đối với mẫu thân, uổng phí ta trăm cay nghìn đắng sinh ra con, thật là tức chết ta rồi!"
Nói xong chính là khẽ giọng khóc nức nở, cầu xin Đông Phương Linh Thiên: "Coi như là mẫu thân xin con, con hãy ở lại đây đi, ta đã đạt thành nhận thức chung với thừa tướng, ông ta sẽ gả nữ nhi duy nhất cho con, nâng đỡ con lên đài, về sau hai mẫu tử chúng ta cũng không cần phải nhìn sắc mặt hoàng hậu sống qua ngày!"
Cho dù thân là sủng phi được sủng ái nhất, ở trước mặt hoàng hậu, địa vị luôn thấp hơn mấy phần như vậy, đây là không cam lòng lớn nhất đời này của Vân Phi.
Vị trí của bà thì không thể đạt đến mức như hoàng hậu, nhưng Đông Phương Linh Thiên là thiên tài có thiên phú cao nhất Hải Chu quốc, có cơ hội vượt qua đại hoàng tử cũng chính là nhi tử của hoàng hậu rất lớn, mình không đấu lại, vậy thì nhi tử sẽ liều mạng!
"Chỉ cần mẫu phi người nguyện ý, tùy thời có thể không cần nhìn sắc mặt hoàng hậu mà sống qua ngày." Đông Phương Linh Thiên nhiều lần khuyên Vân Phi, nếu nói vinh sủng hoàng ân đều là phù vân, đàng hoàng tu luyện mới là thật. Nhưng Vân phi chính là không bỏ được cái lợi ích trước mắt, không bỏ được hoàng ân vinh hoa phú quý cuồn cuộn này, còn phải kéo hắn xuống nước, nếu không phải là mẫu thân ruột của mình, hắn đã sớm không trở về hoàng cung không khí ngột ngạt này mà một mình đi tiêu dao rồi.
Những năm này, một mình hắn thành lập một Nguyệt Hoa Cung ở Nam Lăng quốc nhiều tiêu dao vui vẻ!
"Con nói cái gì, chẳng lẽ con quên mẫu phi đã từng nói cho con, con còn chưa ra đời thiếu chút nữa bị hoàng hậu hại chết từ trong trứng nước sao!" Vân Phi giận đến ngón tay thon dài mỹ lệ đều phát run, sao bà lại sinh một nhi tử không chịu thua kém như vậy!
"Bây giờ không phải con rất tốt sao? Hơn nữa, một khi cấp bậc đạt đến độ cao nhất định, dù hoàng hậu muốn hãm hại người thig cũng phải cân nhắc một chút mình có phần bản lĩnh kia hay không, vì sao người nhất định phải ở đây níu lấy chuyện vô dụng không tha!" Đông Phương Linh Thiên tức giận thật không tốt, hắn cũng rất tức, một tháng bôn ba không dừng chân với Lục Đại cao thủ, kết quả trở lại lại phát hiện đây là một âm mưu, một lý do lừa hắn trở về, sao hắn có thể không tức giận!
"Cái gì, con dám nói ta níu lấy không tha? Nếu ta sớm buông ra, con cũng sớm đã bị hại chết, còn đến phiên con ở nơi này giận ta!" Vân Phi giận đến giọng nói cũng đều phát run, sắc mặt trắng xanh, thân thể yếu ớt lảo đảo muốn ngã.
Cung nữ một bên tay mắt nhanh nhẹn tiến lên một bước đỡ bà, mới tránh khỏi một cảnh thân thể đối diện với mặt đất.