Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thái tử dòm ngó tài phú của Nam Cung Ngọc đã lâu, lại chậm chạp không tìm được cơ hội uy hiếp hắn, lần này, nếu không phải bởi vì Nam Cung Ngọc phái người gây rối đội ngũ rước dâu, cũng sẽ không để lại nhược điểm bị Nam Cung Kình bắt được nhanh như vậy.
Nam Cung Ngọc có chút ngượng ngùng nhận lấy, thật ra thì lúc ban đầu ở lúc Thuần Nguyên Đan đưa ra thị trường thì hắn sẽ âm thầm bán phương thức giữ lại cho mỗi một người một viên. Cuối cùng vẫn là mẫu thân của hắn Lưu phi nói một cách thẳng thừng: "Thuần Nguyên Đan này không phải Ngọc nhi đã cho chúng ta rồi sao?"
Mặt của Nam Cung Ngọc đỏ bừng hận không được tìm một hố đất chui vào, mặc dù không coi như là nuốt riêng, nhưng thỏa thuận với Lăng Kỳ Tuyết là đặt bán đấu giá ở phòng đấu giá Như Ngọc, hắn âm thầm cho người của mình, nói thế nào cũng là vi phạm thỏa thuận.
Lăng Kỳ Tuyết nghe cũng hiểu, lại cảm thấy Nam Cung Ngọc là người trọng tình trọng nghĩa, ít nhất rất nhiều người chỉ muốn lợi dụng Thuần Nguyên Đan thế nào để kiếm lấy nhiều lợi ích hơn, nhưng hắn lại có thể nghĩ đến người thân yêu của mình trước tiên.
Thuần Nguyên Đan có thể mua, tình thân cũng là hàng không thể bán.
"Không sao, thứ này ăn nhiều cũng bổ đấy!" Lăng Kỳ Tuyết cười, hỏi Nam Cung Ngọc: "Kế tiếp các ngươi có tính toán gì?"
Trận chiến này chính thức vạch mặt với đám người hoàng hậu, nếu bọn họ còn tiếp tục sống ở Giáo La Thành, không gian sinh tồn sẽ đặc biệt thu hẹp.
"Ý định của ta trước tiên đưa nhà ngoại bọn họ ra khỏi Giáo La Thành, thật ra thì từ lần đầu tiên bị thái tử lường gạt ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi sẽ có một ngày như thế, đã sớm mua căn nhà lớn ở Đông Tấn quốc, ngộ nhỡ xảy ra gì đó thì đi qua tránh nạn."
Lăng Kỳ Tuyết nghe được trợn mắt hốc mồm, tâm tư của Nam Cung Ngọc thật sự rất sâu!
Mọi người khôi phục nguyên khí, Nam Cung Ngọc sai tứ huynh đệ Lưu gia đưa người của Lưu gia ra khỏi thành, Lưu phi không muốn, lại không cưỡng được kiên trì của Nam Cung Ngọc, cuối cùng vẫn là bà ngoại Lưu khuyên: "Vẫn nên nghe Ngọc nhi đi, chúng ta ở lại chỗ này chỉ kéo chân cùa hắn không giúp đỡ được cái gì!"
Thừa dịp bóng đêm, tứ huynh đệ đưa người của Lưu gia ra khỏi thành, bọn họ vừa đi, Nam Cung Ngọc lại là một người cô đơn dẫn theo hai hộ vệ cấp bậc Nguyên Vương của mình.
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút vẫn là trở về biệt viện nhỏ với Đông Phương Linh Thiên, nơi đó là địa bàn của Nguyệt Hoa Cung, tạm thời chỉ có bên trong kia mới là an toàn.
Nam Cung Ngọc kiên trì hắn có chỗ an toàn, khéo léo từ chối ý mời của Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên trở về biệt viện nhỏ với nàng.
. . . . . .
Ngày hôm sau ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, Lăng Kỳ Tuyết mới miễn cưỡng vặn eo bẻ cổ tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Đông Phương Linh Thiên sai quản gia chuẩn bị bữa ăn tối phong phú để tiếp đãi, ăn bữa tối xong, Lăng Kỳ Tuyết lấy thẻ kim tệ đã chuẩn bị trước ra, đưa để bồi thường lầu các và tiền thuê chỗ ở trong khoảng thời gian này: ” Tối hôm qua cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta nợ ngươi một mạng, ngày khác cần dùng dù Lăng Kỳ Tuyết ở đâu thì chỉ cần gọi là đến!"
Mặt vốn đang mong đợi Lăng Kỳ Tuyết tỉnh lại sẽ nói với hắn chuyện lý thú trong đoạn thời gian này, khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Linh Thiên lập tức trầm xuống.
Nàng cứ như vậy nhanh chóng bỏ qua hắn một bên sao? May mà hắn nóng lòng chạy về, đến giờ lại nói mấy câu như vậy.
"Tiền không phải vạn năng!" Lòng và đầu của Đông Phương Linh Thiên đều phiền não, bàn tay hất ngang, ném thẻ kim tệ xuống đất, bát đũa trên bàn ăn cũng bị liên lụy toàn bộ đều rơi xuống đất, phát ra tiếng phách phách ba ba.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng lấy tiền là vũ nhục hắn?
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút từ trong Không Gian Hỗn Độn lấy ra một lọ Thuần Nguyên Đan, một lọ Thanh Minh Đan Vương cấp, còn có hai Tục Đoạn Đan Vương cấp, đều cho Đông Phương Linh Thiên: "Ta không biết ngươi muốn không phải là tiền, những đan dược này đều là trân phẩm của ta. . . . . ."
"Ta muốn không phải là những thứ này!" Đông Phương Linh Thiên tức giận rống to, chặn ngang Lăng Kỳ Tuyết.
Sau khi mình hét xong cũng ngây ngẩn cả người, đúng nha, cái hắn muốn không phải những thứ này, vậy thì là cái gì!
"Nếu không ngươi muốn cái gì thì ngươi nói thẳng, ta xem một chút có thể làm được hay không?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi cẩn thận, nàng cảm thấy Đông Phương Linh Thiên quả thật là khó hiểu, ngươi muốn cái gì thì phải nói ra, sao nàng đoán được chứ.
"Ta. . . . . ." Đông Phương Linh Thiên phiền não đi ra khỏi phòng ăn, cái hắn muốn là cái gì chính hắn cũng không biết, tóm lại Lăng Kỳ Tuyết cho hắn đều không muốn!
Đông Phương Linh Thiên đi, mặt của Lăng Kỳ Tuyết mờ mịt nhìn đan dược trong tay, đánh giá một câu: Bệnh thần kinh!
Xoay người trở về gian phòng của nàng, xem ra ngày mai còn phải dọn ra ngoài ở thì tốt hơn, nghe nói bệnh thần kinh cũng là sẽ lây.
Chẳng qua nàng phải dọn đi đâu, Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ trong chốc lát cũng không có chỗ an toàn, suy nghĩ một chút không thể lãng phí thời gian ở trên những việc vặt này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, còn không bằng tốn thêm chút thời gian tu luyện, lại bắt đầu tu luyện gian khổ.
Thiếu chút nữa bị hỏa cầu đánh trúng, sống chết ở giữa ranh giới rồi, Lăng Kỳ Tuyết lần nữa cảm nhận được nàng nhỏ yếu, khát vọng trở nên mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt hơn từ trước đến nay chưa từng có.
Luyện hóa ma thú cấp cao khiến cho nàng thăng cấp đến Nguyên Tướng trung kỳ, lần này nàng chuẩn bị luyện hóa viên ma hạch của ma thú Vương cấp kia, nói không chừng có thể tăng nàng lên từ Nguyên Tướng trung kỳ đến hậu kỳ.
Nói là làm ngay, thần thức của Lăng Kỳ Tuyết tiến vào Không Gian Hỗn Độn, đang chuẩn bị lấy ma hạch Vương cấp của Ma Linh Giác Trư ra luyện hóa, lại phát hiện thi thể vốn rất mới phát ra một mùi thối.
Trong nạp giới không có không khí, thời gian cũng ngừng lại, đặt đồ vật ở bên trong lấy ra cũng như lúc bỏ vào vậy.
Vài ngày rỗi có kiểm tra Hỗn Độn Không Gian, trong lòng của Lăng Kỳ Tuyết trở nên kích động, thi thể của Ma Linh Giác Trư hỏng thì nói rõ cái gì! Nói rõ thời gian bên trong là đi động! Không chỉ có như thế, bên trong còn có một số vi sinh vật sinh trưởng, sinh vật chất xúc tác có thể bị hỏng.
Thời gian chuyển động trong Hỗn Độn Không Gian hiển nhiên là chậm hơn thời gian di động ở thế giới này, bằng không cũng sẽ không đã qua lâu như vậy, thi thể của Ma Linh Giác Trư mới xuất hiện nấm mốc.
Nếu sau này có thể tìm được một chút tài nguyên để tiến hành tăng lên, không gian cũng có thể để người sống vào ở, hơn nữa thời gian bên trong ngược lại chậm hơn với bên ngoài, đây quả thật là bảo vật nghịch thiên!
Lăng Kỳ Tuyết biết rõ tìm được tài nguyên là cơ hội có thể gặp không thể cầu, không thể gấp, đưa Ma Linh Giác Trư hỏng từ trong Hỗn Độn Không Gian ra ngoài, cắt cái sừng hữu dụng, thả vào trong nạp giới, rồi lấy lửa thiêu hủy thi thể không có lợi ích gì ở bên ngoài phòng.
Ngay cả tu luyện giả thuộc tính Hỏa cũng có chỗ tốt như vậy, không sợ không có lửa để đốt củi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ngoắc tay một cái là có thể ngưng tụ ra một mồi lửa lớn.
Lửa lớn hừng hực dẫn Đông Phương Linh Thiên đến, xét thấy biểu hiện mới vừa rồi của hắn kì lạ, Lăng Kỳ Tuyết không để ý đến hắn, đốt cháy thi thể bị hỏng thì trở về phòng, bắt đầu tu luyện gian khổ.
Hiện tại trong tay của nàng còn có một viên ma hạch Vương cấp của Ma Linh Giác Trư và một viên ma hạch Vương cấp của Song Cơ Thanh Xà, Lăng Kỳ Tuyết lựa chọn luyện hóa ma hạch của Ma Linh Giác Trư.
Ngồi xếp bằng trên giường, Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu tiến vào một trạng thái chân không, dường như bầu trời lúc này chỉ có một mình nàng, lẩm nhẩm khẩu quyết, tụ khí ở đan điền, đều đặn thả ra nhập vào, tất cả nguyên khí trong đan điền tuần hoàn qua lại.
Lực lượng trong ma hạch Vương cấp liên tục không ngừng nhập vào, khiến cho nguyên khí trong kinh mạch của nàng lập tức nhiều hơn rất nhiều, kinh mạch vốn vừa vặn lập tức trở nên chật chội.