Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lúc này Nam Cung Kình làm sao còn dám nói có nên hay không, chỉ cầu Lăng Kỳ Tuyết không cần thiến trước giết sau là tốt rồi!
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại nhìn thấu tâm tư của hắn, hừ lạnh: "Hạng người ham sống sợ chết!"
Nói xong Ngũ Hành Kiếm trong tay chỉ về phía Nam Cung Kình, vỗ lên gò má trắng đẹp của hắn mấy cái, tự nhủ: "Da mịn thịt mềm như vậy, giết thì thật đúng là đáng tiếc! Nếu bán vào Câu Lan Viện, có lẽ còn có thể kiếm được một khoản tiền!"
Câu Lan Viện tương đương với lầu xanh ở hiện đại, cái thế giới này đặc biệt hiếm thấy là nữ tu luyện giả cấp bậc cao một chút sẽ mở chỗ ăn chơi, tự nhiên, không thiếu được giao dịch trên thân thể.
Mỗi một câu nói của Lăng Kỳ Tuyết, khiến sắc mặt của Nam Cung Kình lại trắng thêm một phần, vốn mặt trắng bệch vì đau đớn nay càng thêm không có chút máu, như là người chết vậy.
Người ở trước khi chết tiềm lực rất lớn, Nam Cung Kình "Ừ" nửa ngày, cuối cùng là nói ra một câu : "Cầu xin Lăng đại tiểu thư đừng có giết ta, về sau ta không dám nữa!"
Lấy Ngũ Hành Kiếm ra chỉ là dọa hắn một cái có được hay không!
Lăng Kỳ Tuyết ở rừng rậm Ma Vân đã thấy qua Nam Cung Kình sợ chết, vào lúc này Nam Cung Kình cầu xin tha thứ càng làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
Đường đường là thái tử một quốc gia, chẳng có một chút gan dạ, còn làm ra chuyện bỉ ổi như thế, cứ thế mãi Nam Lăng quốc chỉ có thể xuống dốc thôi.
Lăng Kỳ Tuyết từ từ thu Ngũ Hành Kiếm lại, đang chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy một lực mạnh ra, vẻ mặt của Đông Phương Linh Thiên giận dữ xông vào.
Thấy động tĩnh bên trong, ngẩn ra.
Hắn mới vừa nghe được Lăng Kỳ Tuyết gắp thức ăn cho Nam Cung Kình, không nhịn không được lật bàn thu tinh thần lực về.
Vừa nghĩ đến Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Kình ở sát vách tình chàng ý thiếp, như đứng trong đống lửa, một giây đồng hồ cũng không ngồi yên được, ngay lập tức cưỡng ép đánh ngã thị vệ Nam Cung Kình an bài ở cửa phòng, rồi xông vào.
Ngờ đâu thấy là Lăng Kỳ Tuyết thản nhiên thu Ngũ Hành Kiếm lại, mà Nam Cung Kình đang khổ sở che giữa hai chân.
Là một người bình thường đều hiểu chuyện gì xảy ra.
Đông Phương Linh Thiên nhìn lại Lăng Kỳ Tuyết một chút giống như là một người không sao, tao nhã xoay người rời đi, phục hồi tinh thần lại, lập tức suy nghĩ cẩn thận hậu quả với quá trình sơ sơ suy đoán ra được.
Bất chợt cảm giác giữa hai chân mình lạnh lẽo. . . . . .
Không thể không nói Nam Cung Kình đáng đời, hắn tự mình chạy vào hoàng cung cảnh cáo quốc chủ, Nam Cung Kình còn dám xuống tay với Lăng Kỳ Tuyết, đây không phải tìm chết thì là cái gì!
Thấy Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết cũng là ngẩn ra, ngay sau đó hỏi: "Sao ngươi ở đây?"
Hắn sẽ không đúng lúc đến đây ăn cơm như vậy chứ.
Đông Phương Linh Thiên ngượng ngùng cười nói: "Ta đến đây ăn cơm! Nghe thấy có động tĩnh nhất thời hiếu kỳ nên vào xem một chút!" Trong lòng lại nói: Quá độc đủ cay, món ăn là của ta!
"Hừ!" Đừng tưởng rằng Lăng Kỳ Tuyết nàng không biết ngươi lâu mà có thể lừa nàng.
Đông Phương Linh Thiên ngươi là loại người thích xen vào chuyện của người khác sao? Đừng nói ở đây có động tĩnh, cho dù Thiên Hương lâu này sụp đổ, chỉ cần ngươi Đông Phương Linh Thiên ngồi chỗ không bị sụp, ngươi cũng không đến nhìn một cái.
Lăng Kỳ Tuyết khinh bỉ lườm Đông Phương Linh Thiên một cái, không có phơi bày, trực tiếp lướt qua hắn đi ra ngoài.
Đông Phương Linh Thiên theo phía sau nàng cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại một người là Nam Cung Kình đã sắp bất tỉnh, kêu trời không linh nghiệm gọi đất không đáp lại.
Đông Phương Linh Thiên đi vài bước rồi quay trở lại, hung dữ trừng Nam Cung Kình, nói: "Ta đã sớm ã cảnh cáo ngươi không được trở lại trêu chọc Lăng Kỳ Tuyết, nàng là người của bổn tọa, nếu ngươi còn có chút đầu óc thì coi chuyện lần này là mình xui xẻo, nếu không, ta không dám đảm bảo lần sau sẽ xảy ra một chút gì đó kích thích hơn đấy!"
Ngoan độc nói, Đông Phương Linh Thiên chạy đuổi theo Lăng Kỳ Tuyết như một trận gió, lấy lòng nói: "Ngươi không phải vì chuyện ngày hôm nay mà cảm thấy khẩn trương, tất cả đã có ta chống đỡ, hoàng thất Nam Lăng Quốc hắn cũng không dám như thế!"
Tóm lại chính là về sau ta bao che cho ngươi!
Lăng Kỳ Tuyết là nghe hiểu, không hiểu đứng lại, quay đầu lại, cẩn thận nhìn Đông Phương Linh Thiên, thật lâu sau mới mấp máy môi anh đào: "Tại sao?"
Đầu tiên là cứu nàng hai lần, lại vì nàng giải quyết phiền toái, tại sao.
Với hắn, nàng cũng chỉ là một người xa lạ, coi như trở thành bạn cũng chỉ là bắt đầu từ lần mượn tiểu lầu các luyện đan tự mình cứu giúp, trước đó thì sao? Hắn có nghĩ qua tại sao muốn cứu nàng, tại sao phải tốt với nàng như vậy?
"Ta cũng không biết!"
Mày kiếm mắt sáng, lông mày của hắn dày như thể, như là hai vết mực đậm không xóa được, nhíu chặt vào một nơi.
Tại sao, hắn cũng đã từng tự hỏi mình, rốt cuộc là tại sao?
Nghĩ thật lâu cũng không lấy được một đáp án chính xác.
Từ lần đầu tiên ở trên đường cái thấy nàng giả trư ăn cọp, hắn đã cảm thấy một nữ tử như vậy rất thú vị, rồi đến khi theo dõi nàng, nhìn nàng gian khổ luyện chế Giải Độc Đan, ăn đan dược giải độc, lại đến đêm hôm đó cơ thể này trong bóng tối thật xinh đẹp, rồi đến trợ giúp hắn lấy được lò luyện đan luyện chế Tẩy Tủy Đan.
Cuối cùng chính là lúc hắn trở lại Hải Chu quốc, không kịp chờ đợi chạy về, bóng dáng của nàng ở trong đầu của hắn càng thêm khắc sâu rõ ràng.
Hắn hiểu được rồi, nữ tử này cho hắn một loại cảm giác rất đặc biệt.
Hắn chưa từng trải qua tình yêu, mặc dù có chút cảm giác có lẽ đây chính là tình yêu trong truyền thuyết, nhưng chưa từng trải qua một lần, nên cũng không dám dễ dàng có kết luận, cũng không biết nên làm sao trả lời Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết còn tưởng rằng hắn sẽ nói gì mà vừa thấy đã yêu, thế nhưng hắn lại nói không biết!
Cũng không biết thế nào, một khắc khi hắn nói không biết kia, tâm tình của nàng lại sinh ra một cảm giác trầm xuống.
Lăng Kỳ Tuyết không thích cảm xúc quấy nhiễu mình này, bước nhanh hơn, đi ra Thiên Hương lâu, về sau, nàng không bao giờ đến Thiên Hương lâu dùng cơm nữa.
Nàng ghét Thiên Hương lâu!
. . . . . .
Tin tức thái tử Nam Cung Kình bị phế cũng không biết là từ chỗ nào bắt đầu lan tỏa, ngày tiếp theo, tin tức thái tử Nam Cung Kình bị phế mệnh căn, vĩnh viễn không thể chữa khỏi đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Giáo La Thành.
Lăng Kỳ Tuyết là ở lúc gần tối ra cửa nghe được người nghị luận chuyện này ở trên đường cái.
Kỳ quái, với tính tình của hoàng hậu, nhất định sẽ hận không che giấu kín chuyện này, sao lại để cho chuyện này truyền ra, chẳng lẽ trong này lại có âm mưu gì?
Quản hắn khỉ gió âm mưu với dương mưu gì, nàng ra cửa cũng chỉ là cần một vị dược, phải đến đại dược phòng Lâm La đi mua thôi, thái tử gì đó không có quan hệ với nàng!
Yên tâm thoải mái đi đến đại dược phòng Lâm La.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết đổi một thân váy dài màu vàng nhạt, màu sắc mềm mại nổi bật lên làn da trắng nõn nà của nàng càng thêm trắng như ngọc, như một miếng Ngọc Dương Chi thượng hạng, óng ánh trong suốt, vô cùng mịn màng.
Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu rất bất ngờ ngẩn người một chút, ngay sau đó tươi cười rạng rỡ: "Nhìn thấy ngươi bình an ta thật sự rất vui! Tối nay ta mời khách ở Thiên Hương lâu, nể mặt chứ?"
Mẹ nó!
Khiến cho Lăng Kỳ Tuyết chán ghét chính là Thiên Hương Lâu!
Nếu không phải là người nói chuyện trước mắt là người bằng hữu đầu tiên trợ giúp nàng, đoán chừng bây giờ đã ra ngoài phòng đi tìm hàm răng rồi!
"Chuyển sang chỗ khác!" Lăng Kỳ Tuyết đáp, coi như là đồng ý.
"Phúc Mãn Lâu?"
Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."
Tên của tửu lâu ở Giáo La Thành Này còn có thể tục khí hơn một chút nữa sao!