Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết mở miệng một tiếng chọc đại trưởng lão Lăng gia tức giận gần chết.
Lăng gia không có một tiểu bối nào dám nói lời như vậy với ông, nếu không phải thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết hiếm thấy, ông mới không hạ thân đến thương lượng với nàng.
Ngược lại cửu trưởng lão cười đùa nhảy ra ngoài, cười hì hì: "Tuyết Nhi cũng không nên nói như vậy nha, dù thế nào ngươi cũng là họ Lăng, lại chảy dòng máu của Lăng gia."
Lăng Kỳ Tuyết không phản bác, trong lòng lại nghĩ: Vậy thì sao, khi ta không thể tụ khí thì Lăng gia các người có xem ta là người một nhà sao? Ở Lăng gia, địa vị của một nha hoàn thô sử cũng cao hơn ta, khi đó tại sao không ai nói ngươi họ Lăng trên người ngươi chảy dòng máu của Lăng gia!
"Đúng vậy, trước kia mỗi lần ta ra ngoài đường ăn xin thì đã nói như này: Ta là Lăng Kỳ Tuyết Lăng gia, xin các vị gia nhân thưởng miếng cơm ăn."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại trưởng lão và cửu trưởng lão nhất thời vô cùng khó coi.
Theo bọn họ nghĩ, tất cả bọn họ hạ thân mời Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn níu lấy chuyện trước kia không buông, căn bản cũng không để bọn họ vào trong mắt.
"Đủ rồi! Đừng ra vẻ mặt không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng Lăng gia cũng chỉ có một mình ngươi thiên tài!" Dù sao bản thân đại trưởng lão có địa vị cao ở Lăng gia mấy trăm năm, sao mà chịu được Lăng Kỳ Tuyết cầm thương mang côn như vậy, tức giận, ngay lập tức lớn tiếng quát Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết lập đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, bắt tay vào nhau, nói: "Nếu đại trưởng lão nói Lăng gia không chỉ có ta là thiên tài, vậy thì mời ngươi đi tìm những thiên tài khác đi!"
Lệnh đuổi khách rõ rành rành như vậy, may là những lão quái vật này da mặt dày, cũng có chút không nén được thể diện rồi.
Nhớ bọn họ là cao thủ từng này tuổi, đi đến đâu đều được nhận tôn kính cực lớn, đến chỗ Lăng Kỳ Tuyết, nàng chỉ kém cầm gậy đến đuổi bọn họ ra ngoài mà thôi, thật buồn cười mà!
"Hừ! Chỉ mong ngươi có thể sống lâu trăm tuổi!" Đại trưởng lão ném hừ xuống rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửu trưởng lão vẫn còn rối rắm có muốn đi hay không, đồ cưới lần trước hoàng thất cho Lăng Kỳ Tuyết, còn chưa kịp tịch thu vào tài sản Lăng gia, đã bị người trong hoàng thất đòi trở về.
Ông cũng không mò được chút nào, muốn nói một chút với Lăng Kỳ Tuyết, phế thái tử, hoàng thất còn có nhị hoàng tử, tam hoàng tử, nghe nói nàng và tam hoàng tử qua lại rất thân mật, nếu không để cho nàng nói một chút với tam hoàng tử, gặp phải đồ tốt chừa cho ông một chút?
Mặt của đại trưởng lão đen xì trở lại lôi cửu trưởng lão đi, phòng khách quay về an tĩnh.
Lòng của Lăng Kỳ Tuyết lại thật lâu không thể yên tĩnh lại, hôm nay làm như vậy coi như là hoàn toàn đắc tội với chín vị trưởng lão của Lăng gia, ngày khác gặp lại, có lẽ chính là kẻ thù.
Ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê tinh tế điêu trác, Lăng Kỳ Tuyết thở dài một tiếng: Nghĩ đến nàng cũng không phải là người kích động, sao đến đây lại dễ dàng kích động, luôn đắc tội với cao thủ, chẳng lẽ là vừa mới bắt đầu đến đây lúc đó thực lực thấp kém, chịu nhiều bực tức, bây giờ cấp bậc tăng cũng phải lợi hại hơn?
Cười khổ một tiếng, Lăng Kỳ Tuyết bỏ qua những ý niệm tạp nham này, đến biệt viện nhỏ an tĩnh dưới bóng cây, bắt đầu tu luyện công pháp nguyên lực thuộc tính Mộc.
Lão tổ hoàng thất phái người đến đưa tin, nói là ngày ba tháng sau lịch lãm bí cảnh hoàng thất sẽ bắt đầu, xin Lăng Kỳ Tuyết trang bị cho tốt, đúng chín giờ sáng đến cửa hoàng cung.
. . . . . .
Bí cảnh Hoàng thất là một gốc rễ không suy mà hoàng thất giữ gìn trường thịnh, nghe nói bí cảnh hoàng thất là lão tổ mấy ngàn năm trước của hoàng thất, lúc còn chưa trở thành cao thủ tình cờ gặp phải, sau khi đi vào đạt được một cơ duyên, từ đó tu luyện đắc đạo, trở thành cao thủ.
Nơi này khác với Ma Vân rừng rậm, cửa vào Ma Vân rừng rậm là người của hoàng thất cố ý làm, cố ý trồng cây cấm phá rừng, khiến cho dược liệu ma thú bên trong có thể lớn lên.
Mà bí cảnh hoàng thất chỉ là mộ của một cao thủ thời kỳ viễn cổ tọa hóa, bên trong cơ quan trùng điệp, một năm cửa chỉ mở ra một lần, bình thường dám xông vào, cũng sẽ bị cơ quan cấm chế bên trong công kích.
Nhưng ở lúc cửa mở ra lúc để vào, chỉ cần có duyên, là có thể gặp phải cơ duyên ở bên trong, một bước lên trời.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không nghĩ đến một bước lên trời, trên con đường tu luyện không có đường tắt, từng bước đánh tốt nền tảng, ngày sau căn cơ mới có thể vững chắc.
Nhưng ở bên trong gặp được bảo bối có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng Lăng Kỳ Tuyết nằm mộng cũng muốn!
Vốn Đông Phương Linh Thiên rất không yên tâm Lăng Kỳ Tuyết một mình đi vào bí cảnh hoàng thất, ai biết người trong hoàng thất có giở trò quỷ gì hay không, ở trong bí cảnh lén gây bất lợi với Lăng Kỳ Tuyết.
Nhưng lần này thái độ hoàng thất rất kiên quyết, lão tổ tuyệt đối không để người cho có thực lực đạt đến Nguyên Tôn hậu kỳ ngoài Đông Phương Linh Thiên này vào, lúc này Đông Phương Linh Thiên mới thôi.
Hắn tự mình đưa Lăng Kỳ Tuyết đến cửa hoàng cung, nhìn lại vẫn có một số người Thập Lục Cường chưa đến, đứng ở một bên, nói dài dòng dặn dò: "Ta không ở bên cạnh lúc đó nhất định phải nhớ ăn cơm đúng giờ, còn có đan dược gì đó kiểm tra lại xem đã mang đủ chưa, dược liệu cũng mang nhiều một chút, ngộ nhỡ cần nhiều đan dược, đan dược ngươi dùng hết rồi, cũng có thể tạm thời luyện chế, còn có. . . . . ."
"Còn có ngươi câm miệng lại cho ta!" Lăng Kỳ Tuyết nâng trán, nhớ lần đầu tiên thấy Đông Phương Linh Thiên, hắn cao ngạo lãnh khốc khoe khoang đến nổ trời, càng tiếp xúc sâu, nàng lại phát hiện Đông Phương Linh Thiên này càng ngày càng có tố chất làm nam bảo mẫu.
Thật sự là đánh vỡ ảo tưởng về nam thần mà!
Trước kia mỗi lần lính đánh thuê lên đường vào rừng rậm tiến hành huấn luyện dã ngoại, nàng đều tự mình hành lý, tự mình kiểm tra trang bị, chưa từng có thiếu sót cái gì, lần này, có thể thiếu sót gì chứ.
Đông Phương Linh Thiên làm một động tác câm miệng, ánh mắt rất vô tội nhìn Lăng Kỳ Tuyết, như đang nói: Để cho ta nói một câu thì sao chứ.
Lông mày của hắn rất đậm, đậm như mực đen thượng hạng rắc lên trên giấy Tuyên Thành có tính chất thượng thừa, đậm không thể xóa, màu sắc lại cực kỳ tươi đẹp, cũng không phô trương.
Hai mắt của hắn sâu sắc, như một hồ ngọc bích, sâu không thể thấy đáy, lại trong suốt không rõ, lại như một vòng xoáy khổng lồ, chống lại mắt của hắn, có thể khiến người ta không cẩn thận tự mình xoay tròn trong đó, mất đi chính mình.
May mà Lăng Kỳ Tuyết nhiều lần cảnh cáo mình, trai đẹp nhiều họa, lại còn thiếu chút nữa bị ánh mắt vô tội của Đông Phương Linh Thiên hấp dẫn vào.
Đợi nàng hoàn hồn, người xung quanh đã đến được không sai biệt lắm, nhất là Y Tình đó.
Y Tình đại khái không có nạp giới, vác trên lưng một túi vải cực lớn, khó khăn đi về phía bên nàng.
Lại giống như ngày đó cẩn thận như vậy, chào hỏi với Lăng Kỳ Tuyết: "Xin chào Lăng đại tiểu thư, lần này ta có thể đi chung với ngươi không?"
"Nếu như mà ta nói không thể?" Cũng không biết làm sao, từ lần trước trong lúc vô tình nhìn thấy mắt của Y Tình đến gần nàng mục đích thực sự là muốn lợi dụng nàng mà đến gần Đông Phương Linh Thiên, trong lòng của nàng vô cùng khó chịu.
Y Tình có chút xấu hổ, Lăng Kỳ Tuyết nói như vậy thì mười bốn người trẻ tuổi xung quanh đang ở bên cạnh nghe thấy.
Lần trước bởi vì nàng có thể thành công đến gần Lăng Kỳ Tuyết, mới thành công tiến vào Thập Lục Cường, rất nhiều người trong gia tộc có vài phần kính trọng với nàng, vốn nàng bị di nương đuổi vào trong viện lụi bại để ở lại đột nhiên được nhận trở lại đại viện, còn có tất cả di nương đều đưa rất nhiều quà tặng cho nàng.