Một cái tát, nhìn như rất tùy ý, rất chậm chạp, đánh vào mặt Đổng Phương. A! Trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể hơn một trăm kg của Đổng Phương bay lên giữa không trung lsau đó phun một ngụm máu tươi, rầm một cái nện xuống mặt đất. Bịch! Bụi bặm nổi lên bốn phía. Đổng Phương sững sờ nửa ngày không đứng lên được. Những bảo tiêu còn lại, vốn chuẩn bị xông lên tấn công giờ cũng choáng váng đưa mắt nhìn nhau. Đây là thủ pháp gì? Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Tần Thiên ép tới gần, cô ta lảo đảo lui về tựa vào ô tô phía sau. Tần Thiên tùy ý vươn tay, bắt lấy cái cổ trắng nõn của Tô Nam, sau đó nhấc bổng cô ta lên. “Bây giờ có thể nói chưa?” “Phi thiếu là ai? Là ai bỏ thuốc hại Tô Tô?” Thanh âm lãnh khốc, không chút cảm xúc. Giờ phút này, hắn thật giống như chim ưng bắt được một con chuột nhỏ. Tô Tô tựa vào xe, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hô hấp dẫn trở nên khó khăn. Cô ta không ngờ, Tần Thiên lại lợi hại như vậy! Ngay cả Đổng đại sư được Ngô gia tin cậy, cũng bị một cái tát đánh bay! Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Tần Thiên, cô ta nghĩ ra một chủ ý to gan. “Anh rể, anh muốn thế nào?” "Chị của tôi tàn phế, không thỏa mãn anh được, chẳng lẽ anh muốn trút giận lên người em họ chị ấy sao, vậy thì đến đi?” Nói xong cô ta ưỡn nửa người trên, áp ngực về phía Tần Thiên. Tần Thiên thật không ngờ Tô Nam lại không biết xấu hổ như vậy. Mùi thơm nước hoa của cô ta nồng nặc xông vào mũi, hắn nhanh chóng lui sang một bên. Tô Nam vô cùng đắc ý, hai mắt long lanh xinh đẹp nói: "Sao nào, anh cũng biết sợ ư?” “Chẳng phải anh muốn biết sự thật sao? Vậy anh cởi quần áo tôi ra, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật.” “Đến đây nào.” Chỉ cần hôm nay Tần Thiên dám động đến cô ta, không chỉ có Ngô gia không tha cho hắn, người trong thiên hạ mỗi người một ngụm nước bọt, cũng sẽ dìm chết hắn! Đây chính là tính toán của Tô Nam. Thấy Tần Thiên mặt lạnh không nói lời nào, cô ta càng đắc ý cười ha ha. "Còn tưởng rằng anh có tiến bộ, không ngờ năm năm trôi qua, anh vẫn là một tên hèn nhát!" “Không phải anh mạo danh Diêm Vương cho Tô gia kỳ hạn mười ngày sao?” “Bây giờ nghe cho kỹ, cô nãi nãi đây cũng cho anh kỳ hạn mười ngày!” “Quỳ gối trước mặt dập đầu bồi tội với tôi.”