Phụt phụt phụt!!! Vô số tàn ảnh xuất hiện trước mặt đám ninja này. Giây tiếp theo, Diệp Phàm xuất hiện. Trong tay anh cầm một thanh kiếm ngắn màu đen, trên kiếm dính máu, dần dần dung nhập vào trong thân kiếm. Cổ đám ninja bắn tung tóe máu, ngã xuống đất! Diệp Phàm nhìn thiếu nữ loli với ánh mắt đầy sát ý, đi đến chỗ đối phương. “Anh trai, anh thật sự muốn giết tôi?” “Anh không sợ chị gái này không tỉnh sao?” Thiếu nữ loli nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. “Chỉ bằng tí đồng thuật của cô cũng muốn uy hiếp tôi?” Diệp Phàm khinh thường, nói. Hắn đâm kiếm về phía đối phương. Ầm! Đột nhiên thiếu nữ loli ném ra một thứ, nổ mạnh, hóa thành một đám sương khói, không nhìn thấy gì. Chờ đến khi Diệp Phàm xua tan sương khói, thiếu nữ loli kia đã biến mất. “Chạy rất nhanh!” Diệp Phàm nói. Hắn đi đến trước mặt Đường Sở Sở, đâm một cây ngân châm vào một huyệt vị nào đó trên đại não. Một phút sau. Khi Diệp Phàm nhổ ngân châm, đồng tử tan rã của Đường Sở Sở phục hồi lại như bình thường, tỉnh táo lại. “Anh Tiểu Phàm, em vừa bị gì vậy?” Đường Sở Sở tỉnh lại, nhìn Diệp Phàm, hỏi. “Vừa rồi em trúng đồng thuật, bây giờ không sao rồi!” Diệp Phàm nói xong, đỡ Khương Uyên và A Cơ lên, hai người bọn họ chỉ bị thương nhẹ. “Chúng ta đi thôi!” Diệp Phàm nói. “Chờ đã!” Đột nhiên một người mặc quần áo màu đen xuất hiện. “Không để yên đúng không?” Diệp Phàm nhìn người này, sắc mặt lạnh lùng. “Chúng ta là người của sở giám sát, vâng mệnh đến lấy lại ngọc Rồng, xin phối hợp với chúng tôi, giao ngọc Rồng ra!” Người đàn ông lạnh lùng cầm đầu lên tiếng, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, đưa đến trước mặt Diệp Phàm. “Sở giám sát?” Diệp Phàm nhăn mày lại. “Thiếu chủ, sở giám sát là một cơ quan cực kỳ quyền lực ở Long Quốc, ngang với sở tuần tra và một sở khác, là ba sở lớn nhất Long Quốc!” Khương Uyên giới thiệu qua với Diệp Phàm. “Tôi lấy được ngọc Rồng, các người nói muốn thì tôi phải đưa?” Diệp Phàm nhìn đám người sở giám sát, lạnh nhạt nói. “Chúng tôi sẽ bồi thường thích đáng cho cậu, nhưng chúng tôi cần phải mang ngọc Rồng về, đây là mệnh lên bên trên, cậu muốn đối địch với triều đình?” Người đàn ông lạnh lùng kia nhìn Diệp Phàm, nói. “Chưa từng có người có thể lấy đồ từ tay tôi!” “Vì các người là sở giám sát, hôm nay tôi không giết các ngươi, cút đi!” Diệp Phàm nói. “Cậu…” Sắc mặt của người đàn ông này lạnh đi, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người dám cãi lại lời của sở giám sát. “Nếu cậu không giao ngọc Rồng ra, vậy…” Ầm!!! Người đàn ông này vừa mở miệng, Diệp Phàm nhấc chân đạp bay ra ngoài, mấy người khác của sở giám sát cũng bị đá bay, nằm trên mặt đất phun máu. Đối mặt với sở tuần tra Diệp Phàm còn không sơ, nói gì đến sở giám sát chó má này. Đột nhiên, điện thoại của Đường Sở Sở vang lên. Cô nghe máy, cả người run lên, suýt chút nữa không cầm được điện thoại. “Vâng, con về ngay đây!” Sắc mặt của Đường Sở Sở trắng bệch. “Sao vậy?” Diệp Phàm nhìn cô, hỏi. “Tập đoàn Đường thị bị người niêm phong!” “Cha mẹ em và đám người bà nội cùng với toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Đường thị đều bị nhốt vào tù!” Sắc mặt của Diệp Phàm vô cùng khó coi. “Tại sao lại như vậy?” Diệp Phàm nhăn mày lại. “Không biết, em phải trở về!” Đường Sở Sở sốt ruột nói. “Bây giờ chúng ta trở về!” Diệp Phàm nói. “Thánh Nữ!” Đột nhiên, một đám người nước ngoài xuất hiện, đi về phía đám người Diệp Phàm. Bọn họ nhìn chằm chằm A Cơ, sắc mặt cực kỳ kích động. “Tìm chết!” Diệp Phàm cho rằng đám người này lại hướng về phía ngọc Rồng, không nói nhiều, bắn ngân châm ra. Phụt phụt phụt!!! Ngân châm đâm thẳng vào cơ thể của đám người nước ngoài này, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất, tắt thở. Tiếp theo, Diệp Phàm mang theo Đường Sở Sở và A Cơ trở về Thiên Hải. Lúc ba người Diệp Phàm rời đi. Lý Kiến dẫn theo thành viên của sở tuần tra đuổi đến đây. Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, sắc mặt đều thay đổi. “Đội trưởng Tôn, sao anh lại ở đây?” Lúc này Lý Kiến nhìn thấy người đàn ông của sở giám sát nằm trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy đến. “Lý đại nhân, ông đến đúng lúc lắm, nhanh triệu tập người đuổi theo tên nhóc vừa mới rời đi đi!” “Tên đó đả thương bọn tôi, cầm ngọc Rồng đi rồi!” “Tuyệt đối không thể buông tha!” Sắc mặt của người đàn ông này cực kỳ khó coi. “Người nọ là ai?” Sắc mặt Lý Kiến thay đổi. “Lý đại nhân, đó là Diệp thiếu, chuyện này mấy người đừng nhúng tay!” Khương Uyên nói một câu với Lý Kiến rồi rời đi. “Lại là cậu ta!” Trong đầu của Lý Kiến hiện lên hình ảnh của Diệp Phàm. “Đại nhân, người chết ở đây có ninja nước Anh, thiếu chủ Bá Vương Minh quận Nam Thiên, còn có một vị Long Tướng của điện Long Vương!” Thành viên sở tuần tra kiểm tra xong thi thể trên mặt đất, nói với Lý Kiến. “Không lẽ những người này đều do tên kia giết?” “Tên kia thật sự không sợ?” “Rốt cuộc cậu ta có địa vị gì?” Sắc mặt Lý Kiến cực kỳ khó coi. Hôm qua vì chuyện Ngụy Thiên Hiền bị giết, ông ta liên hệ với bên trên xin triệu tập cao thủ bắt Diệp Phàm, nhưng được đến câu trả lời bảo ông ta không cần nhúng tay vào chuyện này. Câu trả lời này chứng minh Diệp Phàm tuyệt đối không phải người thường, thậm chí thân phận rất lớn đủ để ảnh hưởng đến sở tuần tra! Nhưng hôm qua tên nhóc này vừa mới làm loạn sơn trang Ngụy thị, giết tổng quản đại nội, hôm nay lại giết nhiều người như vậy, ngay cả Minh thiếu chủ Nam Thiên và Long Tướng điện Long Vương cũng dám giết. Tên này thực sự là một kẻ điên! Mặc dù ông ta từng gặp rất nhiều thiếu gia có thân phận bối cảnh to lớn làm ra một vài chuyện kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ gặp một người không kiêng nể gì như Diệp Phàm! So với Diệp Phàm, đám đại thiếu gia ở Đế Đô không là gì cả! “Lý đại nhân, còn đứng ở đó làm gì? Nhanh cho người đuổi theo!” Người đàn ông sở giám sát nhìn Lý Kiến, thúc giục. “Đội trưởng Tôn, thân phận của người kia không đơn giản, tốt nhất báo lại với cấp trên rồi mới tiến hành xử lý!” Lý Kiến nói. “Mấy người là ai?” Đột nhiên, người của sở tuần tra lên tiếng. Lý Kiến quay đầu, nhìn thấy một đám người đi đến, là thiếu chủ quân Thanh Long và thuộc hạ. Thiếu chủ quân Thanh Long bước lên phía trước, đi đến bên cạnh thi thể của người đàn ông đi theo hắn ta. “To gan, vị này chính là thiếu chủ quân Thanh Long!” Người bên cạnh thiếu chủ quân Thanh Long quát. “Thiếu chủ quân Thanh Long!” Lý Kiến nghe vậy vội vàng đi đến trước mặt vị thiếu chủ này: “Cậu là con trai của quân chủ quân Thanh Long, Mục Thiếu Kiệt?” “Đúng vậy, hắn là người của quân Thanh Long, tôi muốn mang về!” Mục Thiếu Kiệt nhìn thi thể của người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, sắc mặt tối tăm. “Không lẽ cũng do Diệp Phàm giết?” Lý Kiệt nhìn thi thể quân Thanh Long trên mặt đất, sắc mặt thay đổi. “Ông quen biết người đó?” Mục Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm Lý Kiến, sắc mặt lạnh lẽo. “Biết, cậu ta tên là Diệp Phàm, là bạn trai của chủ tịch tập đoàn Đường thị Thiên Hải, hôm qua vừa mới giết tổng quản đại nội Ngụy Thiên Hiền.” “Mục thiếu, thân phận của người này không đơn giản, nếu cậu muốn tìm cậu ta trả thù, xin hãy suy xét!” Lý Kiệt nhắc nhở Mục Thiếu Kiệt. Ông ta sợ nếu thiếu chủ quân Thanh Long đi tìm Diệp Phàm báo thù, sợ rằng chết thẳng cẳng. Nếu Mục Thiếu Kiệt chết, cha của hắn ta, quân chủ quân Thanh Long, một trong bốn chiến thần của Long Quốc tuyệt đối sẽ không để yên, đến lúc đó toàn bộ quân Thanh Long xuất quân, cả Long Quốc sẽ đại loạn! “Diệp Phàm ~” “Tao nhớ kỹ mày!” “Tên đó giết người của quân Thanh Long, chuyện này sẽ không yên!” Mục Thiếu Kiệt lạnh lùng nói, mang theo thi thể của người đàn ông kia rời đi. “Chủ nhân!” Lúc này, cấp dưới của người đàn ông trung niên phòng 303 nhìn thấy thi thể của chủ nhân mình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lý Kiến nhìn về phía cấp dưới kia, nói: “Đây là…” “Chủ nhân là người của Võ Phiệt!” Cấp dưới nói. “Võ Phiệt?” Cả người Lý Kiến cứng đờ. Võ Phiệt! Đó là một trong chín môn phiệt ở Long Quốc, áp đảo mười thế gia lớn. Người của một thế lực siêu cấp như vậy lại bị Diệp Phàm giết? Lúc này, Lý Kiến đã kinh sợ không nói lên lời. Ông ta chỉ biết, sợ rằng Long Quốc sắp loạn! …... Mấy tiếng sau. Thiên Hải. Diệp Phàm lái xe, đi với tốc độ nhanh trở về nơi này. Bọn họ đi thẳng vào nhà họ Đường. Nhưng bây giờ nhà họ Đường cực kỳ hỗn loạn, chỉ còn lại một vài người hầu. Đám người Diệp Phàm biết được mọi chuyện từ đám người hầu, đám người Đường lão phu nhân bị tổng tốc Thiên Hải bắt đi. “Đi, đi phủ tổng đốc!” Diệp Phàm nói.