Một kiếm này của Diệp Phàm ẩn chứa chiêu thức khủng bố nhất của Tứ sư phụ sát thần Tu La - Tu La Cửu Kiếm. Một khi thi triển ra Tu La Cửu Kiếm, sát khí tung hoành chín vạn dặm, một kiếm giết chết ngàn vạn người. Đó là uy lực của Tu La Cửu Kiếm, cũng là tuyệt kỹ của Tứ sư phụ của Diệp Phàm. Nhưng sát thương của chiêu này cực mạnh, nếu không có đủ ý chí, một khi thi triển ra sẽ dễ dàng bị sát khí khống chế, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, đánh mất lý trí! Lúc trước Tứ sư phụ truyền thụ chiêu này cho Diệp Phàm nhưng hắn vẫn chưa dùng đến. Hôm nay hắn thi triển ra Tu La Cửu Kiếm. Ầm!!! Một kiếm này của hắn bộc phát ra sát khí tận trời, bao phủ toàn bộ Hoàng tộc họ Trần, làm những người ở đây có cảm giác đang đứng giữa núi xác biển máu, da đầu tê dại, lá gan sắp nứt ra. Một kiếm này của Diệp Phàm làm Kiếm Thần biến sắc, phải thi triển ra chiêu thức mạnh nhất để ngăn cản một kiếm này. Kiếm Thần bị chiêu thức của Diệp Phàm trấn áp, quỳ rạp trên mặt đất, Hai đầu gối quỳ xuống đất tạo thành hai cái hố, sắc mặt vặn vẹo, khóe miệng chảy máu, hai tay kẹp chặt lấy kiếm của đối phương, uy lực của một kiếm này quá khủng bố, không ngừng ép xuống muốn chém ông ta thành hai nửa. Mọi người ở đây nhìn thấy Kiếm Hoàng bị trấn áp như vậy đều vô cùng chấn động. 10 năm trước, Kiếm Hoàng đã có thể quét ngang hai tông môn lánh đời cấp Thiên, 10 năm đủ để thực lực của ông ta đột phá, nhưng bây giờ đối phương lại bị một thằng nhãi hai mươi mấy tuổi trấn áp thành như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự khó tin được. Ầm! Đột nhiên trong Hoàng tộc họ Trần phát ra tiếng gầm rú, một bóng người vọt ra, trên người tản ra uy thế khủng bố. Người này chính là Trần Thiên Phóng. Nhưng lúc này Trần Thiên Phóng như ăn thứ gì đó, hai mắt đỏ đậm, máu trong cơ thể quay cuồng, tràn ngập lực lượng, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. “Chết đi!” Trần Thiên Phóng gầm lên, ông ta dùng hết toàn lực đánh về phía Diệp Phàm. Phụt! Diệp Phàm vung kiếm chém ra, trong kiếm còn mang theo uy áp của Tu La Cửu Kiếm, thế mạnh như hổ, chỉ trong nháy mắt đã chém vị tộc trưởng Hoàng tộc họ Trần thành hai nửa, ngũ tạng lục phủ rơi đầy đất. “Cha!” Trần Phong nhìn cha mình bị giết, đau khổ kêu lên. Phụt! Diệp Phàm lại chém ra một kiếm tiễn Trần Phong đi gặp cha và ông nội của anh ta. Lúc này ba người cấm lái dòng chính của hoàng tộc họ Trần đều ngã xuống, người của Hoàng tộc họ Trần ngây ra như phỗng. Sau khi giết chết Trần Phong, Diệp Phàm chú ý đến một cái chai rơi trên người Trần Thiên Phóng, hắn bước đến mở ra thì thấy bên trong có một giọt máu, tràn ngập hơi thở mênh mông bá đạo. “Không lẽ vừa rồi tên kia dùng giọt máu này nên mới mạnh như vậy?” Diệp Phàm thầm suy đoán. “Đó là gì?” Trần Tiểu Manh tò mò nhìn cái chai trong tay Diệp Phàm, cô bước đến muốn đi lấy cái chai này, Diệp Phàm hỏi: “Em muốn?” “Không biết, tôi cảm giác hình như trong cơ thể tôi có một lực lượng đang thúc giục tôi đi lấy cái chai này.” Trần Tiểu Manh nói. Nghe xong Diệp Phàm nói: “Trong đây là máu tươi của một cao thủ của Hoàng tộc họ Trần, trong cơ thể em có huyết mạch của Hoàng tộc họ Trần nên mới bị hấp dẫn.” “Vậy hả?” Trần Tiểu Manh ngây thơ nói. “Em ăn giọt máu này vào đi, có lẽ sẽ có lợi cho em.” Diệp Phàm nói thẳng. Trần Tiểu Manh gật đầu,