“A Di Đà Phật!” Sau khi Diệp Phàm giết chết tông chủ Thiên Ma Tông, bên tai chợt vang lên một tiếng tụng kinh, liếc mắt liền nhìn thấy một lão hòa thượng mặc áo cà sa đang chắp tay xuất hiện ở đây, với tư thế rất uy nghiêm! Diệp Phàm khẽ cau mày nhìn người này, đối phương có thể lặng lẽ đến gần nhưng hắn lại không hề hay biết, chứng tỏ thực lực không hề đơn giản. “Ông là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi. “Lão nạp là Huyền Chân - thủ tọa La Hán Đường của chùa Vạn Phật!” Lão hòa thượng nhẹ giọng đáp. “Lại là chùa Vạn Phật!” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương: “Ông đến đây vì xá lợi sao?” “Lão nạp đang đi ngao du ở gần đây, đột nhiên thấy yêu khí ngập trời, nên mới đến đây xem thử. Không ngờ rằng lại nhìn thấy trận chiến giữa công tử và tông chủ Thiên Ma Tông. Công tử còn trẻ như vậy đã trở thành tu hành giả, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt!” Huyền Chân từ tốn nói, sau đó lại thấp giọng hỏi: “Nhưng vừa nghe công tử nói về xá lợi, chẳng lẽ người đã lấy xá lợi trong chùa Vạn Phật và đả thương trưởng lão Chấp Pháp Đường của tôi là cậu sao?” “Không sai, người là do tôi đánh, xá lợi cũng đang ở trong tay tôi!” “Ông muốn sao?” Diệp Phàm lạnh lẽo hỏi. Thế nhưng sắc mặt Huyền Chân vẫn điềm tĩnh nói: “Dựa vào thái độ của công tử, rõ ràng là không muốn trả lại xá lợi cho lão nạp!” Rồi ông ta nói tiếp: “Nhưng xá lợi đấy vốn là di vật của tiền bối chùa Vạn Phật, chính là vật truyền thừa của chùa Vạn Phật, mong công tử hãy trả lại cho lão nạp!” “Vật truyền thừa sao, thế nhưng các người đã để mất nó, xem ra các người không xứng có được xá lợi này!” Diệp Phàm mỉa mai nói. Hắn đã lấy được hạt xá lợi này từ lâu, mặc dù vẫn chưa thể nào lý giải được bí ẩn của nó, nhưng trực giác mách bảo với hắn rằng hạt xá lợi này tuyệt đối không đơn giản, vậy nên đương nhiên không thể trả nó về cho chùa Vạn Phật.” Đã vào tay hắn thì là đồ của hắn, có ngu ngốc mới trả lại! “Công tử nói phải, nhưng lão nạp nhất định phải lấy lại hạt xá lợi này, mong lượng thứ!” “Hơn nữa sát khí trên người công tử rất nồng, nhân quả đã quấn thân, nếu không sớm thanh tẩy thì một ngày nào đó sẽ tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp rơi vào địa ngục. Vì vậy, tốt nhất công tử nên cùng lão nạp đến chùa Vạn Phật, lão nạp và sư huynh trụ trì sẽ giúp công tử rửa sạch sát khí và nghiệp chướng trên người, sống lại một cuộc đời mới!” Huyền Chân - thủ tọa La Hán Đường của chùa Vạn Phật thao thao bất tuyệt nói với Diệp Phàm. “Tôi bị tẩu hỏa nhập ma hay không thì liên quan gì đến ông? Ông quản quá nhiều rồi đấy!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp. “Công tử, nếu như cậu bị tẩu hỏa nhập ma thì sẽ trở thành tông chủ Thiên Ma Tông thứ hai, mong cậu suy nghĩ cho kỹ càng!” Huyền Chân tiếp tục nói. “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau cút khỏi đây đi. Về phần xá lợi, chùa Vạn Phật các người cũng đừng nghĩ đến việc lấy lại nữa, nó đã thuộc về Diệp Phàm này rồi!” Diệp Phàm nhàn nhạt nói. “Công tử, cậu muốn trở thành kẻ thù của chùa Vạn Phật sao? Cậu có biết chùa Vạn Phật…” Huyền Chân vẫn tiếp tục nói, nhưng lần này còn chưa kịp nói xong, Diệp Phàm đã nhanh chóng ra tay tấn công ông ta. Bùm! ! ! Lúc này hai lòng bàn tay chạm vào nhau, một tiếng sấm rền chợt vang lên. Phập, phập, phập ! ! ! Cả hai ngay lập tức đều lùi về sau. Thực lực thủ tọa La Hán Đường của chùa Vạn Phật cao hơn mấy lần so với thực lực trưởng lão Chấp Pháp Đường trước đó, ông ta không chỉ là tu hành giả, mà còn là tu hành giả có thực lực khá cao. Mặc dù Diệp Phàm giao chiến ác liệt với tông chủ Thiên Ma Tông, tiêu hao một lượng lớn sức mạnh, thế nhưng đòn tấn công vừa rồi của hắn vẫn đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai, nhưng đối phương vẫn có thể chặn được, hơn nữa thực lực của ông ta thấp nhất cũng là Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai!