Bên ngoài căn phòng này tụ tập một đám người nhà họ Trần. Mấy ông già tóc hoa râm đứng đầu chính là mấy tộc lão của nhà họ Trần, vai vế còn cao hơn cả Trần Thiên Nam! “Gia chủ, ông không sao rồi?” Thấy Trần Thiên Nam đi ra ngoài, sắc mặt của mấy tộc lão này và mọi người của nhà họ Trần đều kinh ngạc. Lúc trước chẳng phải gia chủ còn bị thương nặng không xuống giường được à? Sao mới chốc lát đã không sao rồi? “Thế nào? Các người đều mong tôi chết sao?” Trần Thiên Nam lạnh lùng quát. “Tất nhiên chúng tôi không có ý này, chỉ là bây giờ nhà họ Trần tràn đầy nguy cơ, vẫn mong gia chủ suy nghĩ cho tính mạng của hơn trăm người trên dưới nhà họ Trần, giao đại tiểu thư cho nhà họ Ngô!” “Gia chủ, mặc dù cậu cả nhà họ Ngô hơi ăn chơi, nhưng dù sao cậu ta cũng là thiếu gia nhà họ Ngô, lại là con nuôi của chủ phân điện của điện Long Vương ở quận Thiên Phủ, sau lưng còn có một thế gia như nhà họ Công Tôn chống lưng, với thân phận của cậu ta đã đủ xứng với đại tiểu thư rồi!” Mấy tộc lão kia nhao nhao nói. “Vẫn mong gia chủ suy nghĩ cho nhà họ Trần!” Con cháu khác của nhà họ Trần nhao nhao nói, dáng vẻ như bức vua thoái vị! “Các người nói hay vậy, sao không dâng con gái của mình thay cho nhà họ Trần?” “Trần Thiên Nam này sẽ không làm ra chuyện hy sinh con gái ruột của chính mình vì gia tộc.” “Nhà họ Ngô kia muốn tiêu diệt nhà họ Trần ta, vậy nhà họ Trần ta sẽ chiến đấu một trận tới cùng với bọn họ.” “Tâm huyết của con cháu nhà họ Trần các người đi đâu rồi?” “Lẽ nào là sống cuộc sống an nhàn lúc trước lâu quá nên đã hủy diệt tôn nghiêm và khí khái đàn ông của các người rồi sao?” Trần Thiên Nam tức giận, quát lên chấn động như sấm. “Gia chủ, nhà họ Ngô kia có điện Long Vương và nhà họ Công Tôn chống lưng, chúng ta đấu với bọn họ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có một con đường chết!” “Ông là gia chủ của nhà họ Trần, sao có thể vì con gái của mình mà chôn vùi cả gia tộc chứ?” “Nếu là như vậy thì ông không xứng làm gia chủ của nhà họ Trần!” Vẻ mặt mấy tộc lão lạnh băng, hùng hổ hăm dọa nói. “Các người đừng tranh nữa!” Trần Tiểu Manh đột nhiên nói, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Trần Thiên Nam: “Ba, ba đưa con đến nhà họ Ngô đi!” “Tiểu Manh, con nói lung tung cái gì thế?” Sắc mặt Trần Thiên Nam chợt thay đổi, nhìn Trần Tiểu Manh. “Ba, không thể vì một mình con mà khiến cả gia tộc bị tiêu diệt, như vậy cả đời con sẽ không yên lòng!” Trong mắt Trần Tiểu Manh chan chứa nước mắt, nói thẳng. “Tiểu Manh, con đừng nóng vội, chuyện này vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy!” Đường Sở Sở kéo lấy Trần Tiểu Manh khuyên nhủ, ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh có thể giúp nhà họ Trần không?” “Chuyện đâu có gì lớn, cũng chỉ là nhà họ Ngô thôi, tiêu diệt là được!” Diệp Phàm bĩu môi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhóc con, khẩu khí lớn lắm!” “Cậu biết sự đáng sợ của nhà họ Ngô không? Vậy mà dám nói lời huênh hoang này!” Một tộc lão nhà họ Trần nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói. “Không biết, cũng không cần biết!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Trần Thiên Nam: “Chú phái người dẫn tôi đến nhà họ Ngô, tôi đi tiêu diệt bọn họ!”
Mặc dù cô gái có ngực mà không có đầu óc như Trần Tiểu Manh vẫn luôn không hợp với hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng sinh sống với nhau nhiều ngày như vậy rồi.