Bạch Cảnh Thiên xuất hiện, mấy nhân vật quyền quý ở Thiên Hải có mặt tại đây đều đứng dậy, cung kính hô: "Chào Bạch thiếu!" Bạch Cảnh Thiên đi tới, đứng ở phía trước phòng họp trong sự chú ý của mọi người. Gã nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Các vị đừng quá câu nệ." "Ngầu quá à!" Lúc này có không ít thiên kim tiểu thư của các gia tộc Thiên Hải ngắm nhìn Bạch Cảnh Thiên, nhao nhao cảm thán, vẻ mặt si mê. "Ngầu á? Tôi thấy bình thường!" Giang Tuyết, tiểu thư nhà họ Giang ngồi bên cạnh gia chủ Giang Thiên Thành nghe thấy lời cảm thán của những cô gái khác liền cất lời phản bác. "Tiểu Tuyết, con vẫn còn nghĩ đến đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao?" Giang Thiên Thành liếc nhìn Giang Tuyết, dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô. Giang Tuyết lập tức đỏ mặt: "Ba đừng nói lung tung, con không hề." "Con không lừa được ba đâu." Giang Thiên Thành cười khẽ. Đôi mắt Giang Tuyết sáng lấp lánh, trong đầu hiện ra bóng dáng của Diệp Phàm. "Chắc hẳn mọi người rất tò mò hôm nay tôi đến Thiên Hải, còn mời các vị đến đây để làm gì đúng không?" Lúc này, Bạch Cảnh Thiên nhìn mọi người và nói. "Lần này tôi đến Thiên Hải là vì một người!" Bạch Cảnh Thiên nói thẳng. "Đến vì một người?" Nghe gã nói vậy, người của các gia tộc lớn bắt đầu bàn tán xôn xao, đoán già đoán non ai có thể khiến đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu quận Giang Nam đích thân tới Thiên Hải. Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều lộ vẻ kích động, âm thầm cầu nguyện người đối phương nói tới chính là Đường Sở Sở! "Người này là đại tiểu thư nhà họ Đường!" Bạch Cảnh Thiên vừa nói vừa nhìn thẳng vào Đường Sở Sở, ánh mắt nóng hừng hực: "Tôi thích Đường tiểu thư đã lâu, vì vậy hôm nay tôi đến đây với hi vọng Đường tiểu thư làm bạn gái của tôi!" Sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi. Bọn họ nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt kinh ngạc. Người của các gia tộc lớn Thiên Hải đều không ngờ người được Bạch Cảnh Thiên ưng ý lại là vị chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải. Nhất thời có rất nhiều thiên kim tiểu thư nhìn Đường Sở Sở đầy hâm mộ, còn gia chủ của các gia tộc lớn thì lại tiếc nuối thấy rõ. "Không ngờ cô ta lại được Bạch thiếu để mắt, may mà chúng ta cầu thân bị phá rối, nếu không chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của nhà họ Bạch!" Bên này, gia chủ nhà họ Cung Cung Thắng thấy vậy, mặt chợt biến sắc. "Ba à, bây giờ Đường Sở Sở được Bạch thiếu để mắt, làm sao chúng ta ra tay với cô ta được?" Cung Thanh lên tiếng. "Chuyện này..." Cung Thắng nhướng mày, trầm tư. Bên kia, bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan nghe Bạch Cảnh Thiên nói xong đều kích động đến nỗi nói năng lắp bắp. Ngược lại, Đường Sở Sở lập tức biến sắc. Cô nhìn Bạch Cảnh Thiên, nói thẳng: "Cảm ơn Bạch thiếu đã thích tôi, nhưng tôi có chồng rồi, xin lỗi, tôi không thể làm bạn gái của anh." Sắc mặt của bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều thay đổi. "Sở Sở, con nói linh tinh cái gì thế!" Dương Ngọc Lan vội vàng kéo Đường Sở Sở trách mắng. "Bạch thiếu đừng hiểu lầm, Sở Sở nhà chúng tôi chưa có chồng, vừa rồi con bé nói nhảm thôi!" Bà cụ Đường cuống quít giải thích với Bạch Cảnh Thiên. "Tôi đã nghe tin Đường tiểu thư có bạn trai, nhưng tôi cảm thấy đối phương không xứng với Đường tiểu thư. Bà Đường thấy sao?" Bạch Cảnh Thiên nhếch môi nhìn bà cụ Đường. "Đúng vậy, Bạch thiếu và Sở Sở mới là một đôi trời đất tạo nên. Sở Sở được cậu yêu mến là vinh hạnh của con bé và cả nhà họ Đường." Bà cụ Đường gật đầu như giã tỏi. "Thanh niên tài tuấn như Bạch thiếu mới là đối tượng thích hợp nhất làm chồng của Sở Sở nhà chúng tôi. Những người khác hoàn toàn không có tư cách!" Dương Ngọc Lan cũng vội vàng phụ họa. "Bà, mẹ! Đủ rồi đó! Ngoại trừ anh Tiểu Phàm, con sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác!" Đường Sở Sở kiên quyết nói. Nói xong cô muốn rời đi, nhưng bị Dương Ngọc Lan kéo lại. "Đường Sở Sở, kết hôn phải nghe theo lời ba mẹ và bà mối, cháu là người nhà họ Đường, chuyện cưới xin không phải do cháu quyết định! Nếu cháu dám đi, bà sẽ đuổi cháu và ba mẹ cháu ra khỏi nhà họ Đường." Bà cụ Đường lạnh lùng quát Đường Sở Sở. "Mẹ đừng kích động!" Đường Chính Nghĩa vỗ về bà cụ Đường. "Đường Sở Sở, Bạch thiếu thích cô là nể mặt cô, chô đừng có mà không biết điều! Đến lúc đó chọc giận Bạch thiếu thì cả nhà họ Đường chúng ta sẽ gặp họa theo cô đấy!" Đường Phong cũng mắng Đường Sở Sở. "Đường tiểu thư, nếu không nay em bước ra khỏi nơi này thì e là bố cục năm gia tộc lớn Thiên Hải phải thay đổi!" Bạch Cảnh Thiên nhìn Đường Sở Sở, buông lời đe dọa. Đường Sở Sở biến sắc, nhìn Bạch Cảnh Thiên chòng chọc: "Bạch thiếu đang lấy nhà họ Đường ra uy hiếp tôi sao?" "Tôi chỉ đang nhắc nhở Đường tiểu thư mà thôi! Hơn nữa, tôi có một đặc điểm là thứ tôi thích thì nhất định phải có được bằng bất cứ giá nào. Nếu không chiếm được thì chỉ có thể phá hủy, ai cũng đừng mong có được!" Bạch Cảnh Thiên nói đầy ẩn ý. Gã nói xong, sắc mặt bà cụ Đường lập tức thay đổi, hết sức khó coi. Người của các gia tộc lớn có mặt tại đây đều sợ hãi, cõi lòng ớn lạnh! "Bạch thiếu đừng giận, hiện tại tôi lấy thân phận gia chủ nhà họ Đường tuyên bố giao Sở Sở cho cậu, sau này con bé là người của cậu." Bà cụ Đường dứt khoát nói với Bạch Cảnh Thiên. "Bà Đường rất thông minh, nói không chừng sau này nhà họ Đường sẽ là gia tộc đứng đầu Thiên Hải đó!" Bạch Cảnh Thiên tươi cười nói. "Bạch thiếu khách khí, đây là việc chúng tôi nên làm." Bà cụ Đường cười làm lành. "Đường tiểu thư đã nghe thấy chưa? Sau này em chính là người phụ nữ của Bạch Cảnh Thiên này!" Bạch Cảnh Thiên liếc nhìn Đường Sở Sở, nở nụ cười xấu xa. Đường Sở Sở tái mét mặt mày, trong lòng tràn đầy nỗi tủi thân và bất lực. Cô rất muốn bỏ đi, nhưng không thể làm vậy. Bởi vì cô biết một khi mình rời đi, Bạch Cảnh Thiên chắc chắn sẽ giận lây sang nhà họ Đường. Mà với năng lực của nhà họ Bạch, hủy diệt nhà họ Đường dễ như giết một con kiến. Cô không thể vì bản thân mà hại cả nhà họ Đường, như vậy thì làm sao cô có thể ăn nói với ông nội dưới suối vàng đây? Giờ phút này, cho dù Đường Sở Sở có trí tuệ hơn người và thiên phú kinh doanh cao cũng lộ vẻ bất lực và băn khoăn. "Chúc mừng Bạch thiếu rước được người đẹp về dinh!" Gia chủ của các gia tộc khác vội vàng chúc mừng Bạch Cảnh Thiên. "Dám cướp vợ tao, ai cho mày lá gan này?" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vô tình bất chợt vang lên, kèm theo âm thanh cánh cửa phòng tiệc đổ rầm xuống đất. Mấy vệ sĩ nhà họ Bạch vẫn còn nằm rạp trên cánh cửa, không ngừng kêu la thảm thiết! Diệp Phàm lạnh lùng giẫm lên mấy vệ sĩ này đi vào phòng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh. Lúc này tất cả mọi người ở đây đều nhìn Diệp Phàm. "Là anh ấy!" Giang Tuyết nhìn Diệp Phàm, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan thấy Diệp Phàm xuất hiện, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đường Sở Sở nhìn thấy Diệp Phàm, cô giống như đứa trẻ sắp chết chìm nhìn thấy khúc gỗ cứu mạng. Cô lập tức lao tới ôm cổ Diệp Phàm, nước mắt rưng rưng: "Anh Tiểu Phàm!" "Xin lỗi bà xã vì anh tới muộn, để em phải chịu ấm ức rồi!" Diệp Phàm lau nước mắt vương trên khóe mi Đường Sở Sở, đồng thời an ủi. "Anh Tiểu Phàm, em..." Đường Sở Sở bình tĩnh lại, đang định lên tiếng thì bị Diệp Phàm chặn ngang: "Tiếp theo cứ giao hết cho anh. Em chịu ấm ức, anh sẽ đòi lại cho em!" Sau đó, Diệp Phàm đưa mắt nhìn Bạch Cảnh Thiên, cất bước đi tới. Bạch Cảnh Thiên thấy Diệp Phàm đi tới, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng. "Mày..." Bốp! Thấy Diệp Phàm đi tới trước mặt mình, Bạch Cảnh Thiên định nói gì đó nhưng đột nhiên bị đối phương tát một phát. Vì không đề phòng nên gã bị tát bay, ngã xuống đất, hộc máu. "Động đến vợ tao, đáng chết!" Diệp Phàm lạnh lùng quát.