Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

chương 172 “buông gia chủ ra!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chẳng lâu sau, Trình Thien đã dẫn người nhà họ Trình đến nhà hàng, lúc thấy con mình, ông ta sầm mặt, ánh mắt tóe lửa. "Dã nhi!" Trình Thiên kêu lên. "Cha, cuối cùng cha cũng đến! Mau giết thằng ranh này đi!" Trình Dã thấy Trình Thiên xuất hiện cứ như thấy cứu tinh, vội vã chỉ vào mặt Diệp Phàm gào lên. Ánh mắt Trình Thiên lia về phía Diệp Phàm, bên trong thoáng qua tia lạnh lẽo, ông ta oai phong hỏi: "Ranh con, cậu là ai? Dám đối nghịch với nhà họ Trình?" "Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Trình ông là chỗ dựa của Hắc Hổ Môn mà thôi, Hắc Hổ Môn động vào người không nên động, các ông đành phải gánh hậu quả này vậy." Diệp Phàm lạnh lùng nói. "Hừ, tôi rất muốn biết Hắc Hổ Môn đã động vào cái người không nên động nào đấy?" Trình Thiên quát. "Ông ấy!" Diệp Phàm chỉ Đồ Phu. Trình Thiên quan sát Đồ Phu một phen: "Cậu đang đùa đấy à? Một tên rác rưởi què quặt, sao Hắc Hổ Môn không thể động vào?" "Ông biết ông ấy là ai không?" Diệp Phàm mở miệng. "Là ai?" Trình Thiên thắc mắc. "Ông ấy chính là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, năm đó liên quân năm nước xâm chiếm Long Quốc, là ông ấy và vô số chiến sĩ quân Thiên Sách cùng nhau chống lại đại quân xâm lược mới bảo vệ được Long Quốc." "Vết thương của ông ấy cũng là từ trận chiến năm đó, là anh hùng chân chính của Long Quốc." "Ông nói xem, Hắc Hổ Môn có nên đụng vào không?" Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ. Trình Thiên nghe xong, ánh mắt không nhịn được khẽ chớp lóe. Đồ Phu cũng không khỏi nhớ lại trận chiến năm đó, lòng vô cùng cảm khái. "Hừ, cứ cho là vậy đi, thế thì sao?" "Bây giờ hắn ta chỉ là rác rưởi, một tên què chân, chẳng có bất cứ giá trị nào trên đời này hết!" Trình Thiên khinh thường đáp. Mà Đồ Phu nghe ông ta nói như thế, hai tay không khỏi nắm chặt lại, tâm trạng có vẻ vô cùng kích động, xen lẫn một tia phẫn nộ. Hắn ta đường đường là quân đoàn trưởng thứ tư của quân Thiên Sách, một quân nhân đã giết vô số kẻ địch vì quốc gia, hôm nay lại bị người khác nhục nhã giễu cợt như vậy, nói rằng hắn ta không hề có giá trị, điều này làm cho thâm tâm Đồ Phu không thể chấp nhận được. "Huống chi, bây giờ quân Thiên Sách đã chẳng còn là cái thá gì, cậu còn không biết xấu hổ khoe khoang với tôi về quân Thiên Sách ở đây à?" Trình Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự khinh miệt. “Ông không được chửi bới quân Thiên Sách!” Lúc này Đồ Phu tức giận hét lên một tiếng với Trình Thiên. Tách! Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra sát ý ngập trời, một luồng sát khí vô cùng kinh khủng tràn ra. “Người của quân Thiên Sách, không đến lượt ông bôi nhọ!” Diệp Phàm vừa dứt lời, cơ thể hắn đã xuất hiện trước mặt Trình Thiên, bóp cổ ông ta bằng một tay. “Buông gia chủ ra!” Lúc này, ba vị cung phụng của nhà họ Trình lao thẳng về phía Diệp Phàm, hai người là Nhân Cảnh tầng bảy, một người là Nhân Cảnh tầng tám. Diệp Phàm dùng tay khác đánh bay ba người này ra ngoài, đập thẳng vào tường, chết ngay tại chỗ. “Kẻ dám phỉ báng quân Thiên Sách chỉ có một kết cục - chết!” Diệp Phàm nhìn Trình Thiên, lạnh lùng nói. “Dừng tay!” Một tiếng hét vang lên, Diệp Phàm lại như không nghe thấy, bẻ gãy cổ Trình Thiên, ném xuống đất. Giờ phút này, người của nhà họ Trình và Trình Dã kia đều sợ đến ngây người. Tổng đốc thành phố Hoài dẫn theo quân canh phòng chạy tới, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thi thể của Trình Thiên, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi. “Cậu giết gia chủ nhà họ Trình rồi?”

“Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio