Mặc dù nhóm người do Cơ Như Yên mang đến đều là phụ nữ, nhưng họ là những thành viên ưu tú nhất của Bách Hoa Vệ trong Bách Hoa Lâu, Bách Hoa Vệ đều là cao thủ là do Lâu chủ Bách Hoa Lâu năm đó tự mình bồi dưỡng, năng lực chiến đấu rất mạnh! Trải qua nhiều năm như vậy, năng lực chiến đấu của Bách Hoa Vệ đã được nâng cao đến cấp độ cao nhất, bất kỳ ai trong số họ đều có thể trở thành cao thủ võ thuật một vùng! Mặc dù người Lâm Phiệt phái đi đều là cường giả Nhân cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có cường giả Huyền cảnh cửu trọng, nhưng ở trước mặt đám người Bách Hoa Vệ cũng không chịu nổi một kích!" Trong chớp mắt, toàn bộ cường giả của Lâm Phiệt đều bị giết! "Xuân Lan, em cử người đưa toàn bộ thi thể về Lâm Phiệt." "Nói với người của Lâm Phiệt, Bách Hoa Lâu không phải ai muốn đến gây sự cũng được!" Cơ Như Yên nhẹ nhàng nói. "Dạ, đại tiểu thư!" Xuân Lan cung kính nhẹ gật đầu. Bốp! Bốp! Bốp! Lúc này một tràng vỗ tay vang lên. Diệp Phàm vừa vỗ tay vừa bước tới, nhìn về phía Cơ Như Yên: "Làm tốt lắm!" "Đại tiểu thư, đây..." "Anh là đệ tử của Lâu chủ?" Xuân Lan đang định giới thiệu Diệp Phàm với Cơ Như Yên, nhưng đối phương đã nói thẳng với Diệp Phàm. Lúc này, đôi mắt Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm xẹt qua tia sáng kì lạ. "Đúng vậy!" Diệp Phàm gật đầu: "Thuộc hạ là Cơ Như Yên, con gái của người dẫn dắt Bách Hoa Lâu, bái kiến thiếu chủ!" Cơ Như Yên ôm quyền nói với Diệp Phàm. "Cô giống như không tán thành vị trí thiếu chủ này của tôi nhỉ!" Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, khẽ mỉm cười. "Thuộc hạ không dám!" Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cúi đầu nói. "Thật không?" Diệp Phàm đến trước mặt Cơ Như Yên, đưa tay nâng cằm Cơ Như Yên, nâng đầu cô ta lên, khoảng cách hai người nhìn nhau rất gần. Cơ Như Yên đã từng gặp vô số đàn ông, đối mặt với bất kỳ cường giả nào vẻ mặt cũng chưa bao giờ thay đổi, nhưng khi đối mặt với Diệp Phàm, trong lòng lại bối rối, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. "Từ trong ánh mắt của cô, tôi có thể nhìn thấy tham vọng của cô!" "Cô muốn làm chủ của Bách Hoa Lâu?" Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên và nói thẳng. Bịch!!! Nghe được lời nói của Diệp Phàm, vẻ mặt của đám người Xuân Lan và những thành viên khác của Bách Hoa Lâu đều thay đổi. Cơ Như Yên mở to mắt, đối mặt với lời nói của Diệp Phàm, cô ta trực tiếp quỳ xuống nói: "Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Lâu chủ, hoàn toàn không có bất cứ ý định phản bội nào!" "Cô trung thành tuyệt đối với Thất sư phụ của tôi, nhưng không có lòng trung thành với tôi, phải không?" Diệp Phàm bình tĩnh nói. "Tôi..." "Đứng lên đi!" Cơ Như Yên muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Diệp Phàm kêu đứng lên. "Một người có tham vọng là tốt, tôi cũng không quan tâm đến tham vọng của cô!" "Với lại tôi cũng không có hứng thú với vị trí Lâu chủ của Bách Hoa Lâu, nếu cô muốn làm thì sẽ là của cô!" "Nhưng lúc tôi cần Bách Hoa Lâu, các cô nhất định phải lấy ra!" "Nếu ai dám có bất kỳ ý định khác nào!" "Vậy cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!" Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm nói. Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lướt qua Cơ Như Yên, chỉ ánh mắt này đã khiến trong lòng Cơ Như Yên run lên, cảm giác như tóc gáy dựng lên, toát mồ hôi lạnh! Đây là lần đầu tiên Cơ Như Yên có cảm giác sợ hãi mạnh mẽ như vậy! Tuy rằng Diệp Phàm không làm gì, nhưng Cơ Như Yên lại có cảm giác như mình bị lột sạch quần áo trước mặt đối phương, không gì có thể che giấu được đôi mắt của đối phương, nội tâm của cô ta đến cả mẹ cô ta cũng nhìn không ra, lại bị Diệp Phàm nhìn thấu! Người thiếu chủ này thật đáng sợ! Trước đó Cơ Như Yên đã biết về sự tồn tại của Diệp Phàm, cô ta rất coi thường người thiếu chủ này, hơn nữa còn có ý định loại bỏ hắn, bởi vì cô ta có tham vọng rất lớn, muốn kiểm soát toàn bộ Bách Hoa Lâu! Mà sự xuất hiện của Diệp Phàm, tất nhiên là điều Cơ Như Yên không muốn nhìn thấy nhất, nhưng hôm nay khi thật sự trông thấy người thiếu chủ này, cô ta mới cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của đối phương! Chỉ vài câu nói, một cái liếc mắt, nhưng đã khiến Cơ Như Yên trải qua cảm giác sợ hãi và áp lực chưa từng có! Cho dù trong số những cậu ấm đứng đầu Đế Đô cũng không ai có thể khiến Cơ Như Yên có cảm giác như vậy! Vị thiếu chủ này, thâm sâu không lường được!