“Cô quên những lời tôi đã nói với cô rồi sao?” Diệp Phàm nói. Lâm Thi Âm nhớ lại những gì Diệp Phàm nói với mình, ánh mắt cô nheo lại: “Diệp Phàm, anh nói với tôi, theo đại sư phụ của anh học đàn sẽ có bản lĩnh bảo vệ bản thân, là thật sao?” “Không sai!” Diệp Phàm gật đầu. “Tôi muốn theo đại sư phụ anh học đàn, học bản lĩnh bảo vệ bản thân và ba, có được không?” Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm. “Đương nhiên có thể, nhưng cô phải lên núi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ rất nhàm chán!” Diệp Phàm đáp. “Không sao!” “Tôi có thể làm được!” Lâm Thi Âm kiên định nói. “Được, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn cô tới chỗ đại sư phụ!” Diệp Phàm mỉm cười nhìn Lâm Thi Âm nói. “Thất sư phụ, đại sư phụ? Lẽ nào…” Cơ Như Yến ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy thì hai mắt lóe lên, trong lòng thầm suy đoán. Diệp Phàm gọi người đứng đầu Bách Hoa là thất sư phụ, đương niên là phía trước còn có sáu vị sư phụ. Với thân phận chủ nhân Bách Hoa mà chỉ là thất sư phụ của Diệp Phàm, vậy sáu vị kia phải mạnh như thế nào? Trong lòng Cơ Như Yên chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm! Vị thiếu chủ này, quả nhiên là không đơn giản! Trong khu biệt thự Tử Kinh. Trần Tiểu Manh vừa ăn vừa lẩm bẩm. “Vậy đừng ăn nữa!” Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn tịch thu chén đũa của Trần Tiểu Manh. “Đừng mà, anh rể, em nói đùa đó!” Trần Tiểu Manh vội vàng giữ lấy chén đũa, lấy lòng nói. “Tiểu Manh, ngực em to lên rồi.” Đường Sở Sở cười cười nhìn Trần Tiểu Manh. “Chị họ, sao chị biết?” Trần Tiểu Manh ngạc nhiên hỏi. “Lúc trước chị lấy nhầm đồ lót, phát hiện áo ngực của em lại tăng lên một size!” Đường Sở Sở nói. “Vâng, đúng thế, em sắp không mua được áo lót vừa kích cỡ rồi, phiền chết đi được!” Trần Tiểu Manh bĩu môi, bất lực nói. Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh, sau đó lại nhìn bản thân rồi bày ra vẻ mặt hâm mộ. “Bà xã, có phải em cũng muốn ngực lớn như con nhóc này không, anh có một phương pháp xoa bóp nở ngực, có cần anh giúp đỡ không, bảo đảm còn to hơn của nhóc kia!” Diệp Phàm cười gian trá. “Anh Tiểu Phàm, em đâu có!” Đường Sở Sở đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm. “Anh rể, phương pháp mát xa gì vậy, em thấy anh muốn dở trò lưu manh thì có!” “Trần Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Phàm!”