“Phong Nhi!” Phong Thiên Dương thấy con trai bị đánh, sắc mặt thay đổi, trực tiếp đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày dám động vào con trai tao, người đâu!” Ngay lập tức một đoàn vệ sĩ mặc quần áo màu đen lao ra, bao vây Diệp Phàm. “Chú hai, chú muốn làm gì? Anh Diệp chính là người tôi mời về khám bệnh cho ba tôi, chú không được phép động vào anh ấy!” Giang Tuyết tức giận nhìn Giang Thiên Dương. “Chỉ bằng một tên nhóc chưa đủ lông cánh này, nó có thể chữa hết bệnh cho anh cả? Nó chỉ là một tên giang hồ lừa bịp, bắt lại!” Giang Thiên Dương lạnh lùng quát to. Ngay lập tức một đám vệ sĩ lao vào Diệp Phàm. Vụt vụt vụt!!! Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm bắt ra, trực tiếp cắn lên trên người đám vệ sĩ kia, một đám ngã xuống đất. Bịch! Giang Thiên Dương và đám người nhà họ Giang ở đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thay đổi sắc mặt. “Ông cảm thấy y thuật của tôi không được, đúng không?” Diệp Phàm nhìn Giang Thiên Dương, nói. “Đúng vậy, thắng oắt nhà mày……” Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó thì bị đối phương ngắt lời. “Tam sư phụ từng nói, ai dám nghi ngờ y thuật của Y Thánh Quỷ Cốc, không thể tha thứ!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói, anh vung tay lên, một câu ngân châm đâm vào ngực của Giang Thiên Dương. A a a a!!! Ngay lập tức, Giang Thiên Dương nằm liệt trên mặt đất, lăn qua lộn lại, thống khổ kêu rên. “Anh Diệp, ông ta……” Giang Tuyết nhìn thấy vậy, nhăn mày lại. “Không sao, không chết được!” Diệp Phàm nói xong, đi thẳng lên tầng. Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, bộ dáng bệnh nguy kịch, đây là gia chủ nhà họ Giang, Giang Thiên Thanh! “Anh Diệp, người này là ba tôi, xin anh hãy cứu ba tôi!” Giang Tuyết nhìn ba, ánh mắt lộ ra sự thống khổ, cầu xin Diệp Phàm. “Ba của cô không phải bị bệnh, mà bị trúng độc!” Diệp Phàm nhìn lướt qua Giang Thiên Thành đang nằm trên giường. “Trúng độc? Không thể nào?” Giang Tuyết kinh sợ. “Tại sao gia chủ lại trúng độc được? Không lẽ do nhị gia làm?” Chú Cung đứng bên cạnh mở miệng nói. “Độc này không phải tên kia có thể có được!” “Tôi đi giải độc, chuyện còn lại các người tự giải quyết!” Diệp Phàm nói, trực tiếp ném ra một cây ngân châm, đâm vào một huyệt vị trên người Giang Thiên Thành, sau đó hai tay xoay nhẹ ngân châm, trên ngân châm bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng, một sức mạnh thần bí tiến vào trong cơ thể của Giang Thiên Thành thông qua ngân châm. Giang Tuyết đứng một bên, khẩn trương nắm chặt tay. Phụt! Rất nhanh, Diệp Phàm rút châm ra, nâng Giang Thiên Thành dậy, đối phương trực tiếp nôn ra một ngụm máu đen. “Ba!” Giang Tuyết thấy vậy vội vàng hét lên. “Độc trong cơ thể ba cô đã được rửa sạch sẽ, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ không có vấn đề gì!” Diệp Phàm nói. “Anh Diệp, cảm ơn anh, nhà họ Giang chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh!” Giang Tuyết kích động nhìn Diệp Phàm, nói. “Đây là báo đáp việc hôm qua cô trở tôi đến Thiên Hải!” “Con người của tôi không thích thiếu nhân tình!” “Gặp lại!” Diệp Phàm lưu loát sạch se nói, sau đó đi thẳng ra bên ngoài. Lúc này Giang Thiên Thành chậm rãi mở mắt, hơi thở trở lại bình thường. “Ba!” “Gia chủ!” Giang Tuyết và chú Cung cùng kêu lên. Diệp Phàm đi xuống tầng, người của nhà họ Giang sợ hãi nhìn theo hắn. Giang Thiên Dương còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cả người bị tra tấn, không còn chút sức lực. Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, vung tay lên, ngân châm trên người đối phương biến mất, ông ta cũng không kêu nữa. “Sau này còn dám nghi ngờ y thuật của Quỷ Cốc, chết!” Diệp Phàm lạnh nhạt phun ra một câu, làm không khí của cả căn biệt thự đông lại. Người của nhà họ Giang dại ra. Chờ đến khi bọn họ lấy lại phản ứng, Diệp Phàm đã biến mất không thấy. Vị trí trung tâm của Thiên Hải chính là CBD của cả Thiên Hải. Ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, có một tòa cao ốc cao hơn trăm mét. Nơi này chính là tập đoàn Đường thị, tập đoàn đứng đầu Thiên Hải! Lúc này Diệp Phàm xuất hiện ở đây. “Đây là công ty của bà xã sao, đủ khí phái!” Diệp Phàm nhìn tập đoàn Đường thị, cảm thán một câu, đang định đi vào thì bị bảo vệ ở cửa ngăn lại. “Ăn mày chui đâu ra vậy, nơi này là nơi cậu có thể tùy tiện đi vào hả?” Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói. “Ăn mày?” “Anh nói tôi là ăn mày?” Diệp Phàm kinh ngạc, nói. “Đúng vậy, đang nói cậu đó, nhanh cút đi!” Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm, kêu gào nói. “Anh gặp qua ăn mày nào đẹp trai như tôi không?” Diệp Phàm không vui nói. “Lại đẹp cũng là ăn mày, cút nhanh, đừng ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Đường thị chúng tôi!” Tên bảo vệ này khinh thường nói. “Tôi đến tìm bà xã!” Diệp Phàm nói. “Bà xã của cậu? Ở tập đoàn Đường thị?” Bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm. “Đúng vậy. Cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Đường thị các người, Đường Sở Sở!” Diệp Phàm nói thẳng. “WTF? Cậu nói chủ tịch là vợ cậu?” “Nhãi ranh, tìm đánh đúng không, chỉ bằng cậu cũng dám nói chủ tịch là vợ cậu, nằm mơ chưa tỉnh đúng không!” Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt đầy sự châm chọc khinh thường. Chủ tịch của bọn họ có tiếng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, nữ thần lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể tìm một thằng ăn mày làm chồng? Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ! “Nói nhảm với tên đó làm gì, ném văng ra!” Một tên bảo vệ khác không kiên nhẫn nói/ Bọn họ đang định ra tay với Diệp Phàm, kết quả hai ngân châm bắn ra. Trên người hai tên bảo vệ này, mỗi người bị đâm một cây ngân châm, không thể cử động. “Sao cứ phải ép tôi ra tay vậy!” Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp bước vào tập đoàn Đường thị. Trong một phòng họp của tập đoàn Đường thị. Một đám lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị đang ngồi ở đây, phía trước bọn họ là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, mặc bộ trang phục công sở màu đen. Người phụ nữ này mới hơn hai mươi, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, đôi môi mềm mại căng mọng, cộng thêm gò má hồng hồng với đường cong tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, tạo nên một người đẹp quốc sắc thiên hương. Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp này lộ ra vài phần lạnh lùng, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt, cho người ta cảm giác cao không thể với tới! Lúc này đôi mày đẹp của cô đang nhíu lại, nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, ý của mấy người là định bãi miễn chủ tịch là tôi sao?” “Chủ tịch, chúng tôi bãi miễn cô bởi vì vấn đề của cô, làm cho tập đoàn Đường thị chúng tôi xuất hiện tổn thất cực lớn, lợi ích của các vị cổ đông ở đây cũng đều bị tổn thất.” “Chủ tịch không nên gánh vác trách nhiệm này sao?” Lúc này, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ ngồi bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói. “Đúng vậy, cô cần thiết phụ trách trách nhiệm này, bởi vậy hội đồng quản trị chúng tôi quyết định bãi miễn chức vụ chủ tịch của cô!” Một ông già khác nói thẳng. “Đúng vậy, cần thiết bãi miễn!” Không ít lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị phụ họa nói, một cảnh tượng ép vua nhường ngôi! “Bã xã, anh đến rồi!” Đúng lúc này. Đột nhiên cửa phòng họp bị mở ra. Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Phàm.