Ngày hôm sau, tập đoàn Đường Thị. Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở quay lại đây. Người của tập đoàn Đường Thị đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Đường Sở Sở trở về. "Ôi chao, đây chẳng phải là chủ tịch Đường của chúng ta đấy ư? Ồ không đúng, phải là Đường tiểu thư chứ, hiện tại chức chủ tịch Đường Thị đã không còn liên quan gì đến Đường tiểu thư rồi. Hôm nay Đường tiểu thư ghé thăm tập đoàn Đường Thị có chuyện gì vậy?" Lúc này, một giọng nói cạnh khóe vang lên. Một cô gái ăn mặc diêm dúa đi tới, nhìn Đường Sở Sở bằng ánh mắt chế giễu. Người này là Mã Yến lúc trước bị Diệp Phàm tát trong phòng họp. "Lại là cô à, cô còn muốn ăn tát hả?" Diệp Phàm nhìn Mã Yến, lạnh lùng nói. "Nhãi ranh! Hiện tại Đường Sở Sở không chống lưng cho cậu được nữa, nếu cậu dám làm bậy, có tin tôi..." Bốp! Mã Yến nhìn Diệp Phàm, hừ mũi một cách kiêu ngạo. Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm tát bay. Lần này Mã Yến bị tát gãy một đống răng, nằm trên mặt đất rên rỉ. "Anh... Anh dám đánh tôi!" "Người đâu!" Mã Yến hét to! "Tổng giám đốc Mã!" Một đám nhân viên bảo vệ lao tới. "Bắt thằng nhãi này lại cho tôi!" Mã Yến hung dữ chỉ vào Diệp Phàm. "Tôi xem ai dám?" Đám nhân viên bảo vệ đang định ra tay với Diệp Phàm thì bị Đường Sở Sở quát dừng. "Các người còn ngây ra đó làm gì? Cô ta không còn là chủ tịch Đường Thị nữa rồi!" Thấy đám nhân viên bảo vệ dừng lại, Mã Yến lập tức la lên. "Ai nói tôi không phải chủ tịch Đường Thị?" Đường Sở Sở lạnh nhạt cất lời, trên người toát ra khí thế của nữ chủ tịch số một Thiên Hải, cực kỳ khí phách! "Đường Sở Sở, cô đã bị lão phu nhân cách chức đuổi đi rồi, hiện tại chủ tịch Đường Thị là nhị gia, liên quan gì đến cô?" Mã Yến hừ mũi coi thường. "Im miệng!" Đột nhiên một tiếng quát vang lên. Đường Chính Nghĩa và Đường Phong sầm mặt đi tới. "Chủ tịch, Đường thiếu, người đàn ông của con khốn này đánh tôi, hơn nữa cô ta còn nói mình là chủ tịch Đường thị, hai người nhất định phải phân xử cho tôi!" Mã Yến thấy Đường Chính Nghĩa và và Đường Phong xuất hiện, lập tức tỏ vẻ tủi thân ai oán. "Cô im đi!" Đường Phong nhìn Mã Yến, không nhịn được mắng. "Đường thiếu, anh..." Mã Yến bị Đường Phong dọa sợ, không hiểu ra sao. "Chú hai, xem ra chú vẫn chưa tuyên bố quyết định của bà nội nhỉ!" Đường Sở Sở nhìn Đường Chính Nghĩa và nói. "Chẳng phải chú định hôm nay sẽ chính thức tuyên bố chuyện này sao!" Đường Chính Nghĩa lúng túng trả lời. Sau đó, ông ta nói với các nhân viên Đường Thị xung quanh: "Theo quyết định mới nhất của chủ tịch hội đồng quản trị Đường, từ hôm nay chủ tịch của tập đoàn Đường Thị lại một lần nữa do Đường Sở Sở tiểu thư đảm nhiệm!" Ông ta nói xong, tất cả nhân viên Đường Thị đều kinh ngạc. Mới qua vài ngày mà chủ tịch lại đổi người hả? Có điều các nhân viên Đường Thị đều hết sức vui vẻ về chuyện Đường Sở Sở tái nhậm chức chủ tịch. Dù sao họ cũng vô cùng tán thưởng Đường Sở Sở. Trong khi đó, sắc mặt Mã Yến cực kỳ khó coi, cả người cứ đờ ra. "Sao có thể chứ? Vì sao?" Mã Yến thốt lên đầy khó tin. "Sở Sở à, bà nội đã ký giấy cam đoan, để ở phòng làm việc của cháu đấy! Có cần chú lập tức liên lạc với chủ tịch Nhậm tập đoàn Thiên Dương để bàn chuyện hợp tác không?" Đường Chính Nghĩa nói với Đường Sở Sở. "Cảm ơn chú hai. Về chuyện hợp tác, cháu sẽ đích thân trao đổi với chủ tịch Nhậm, không làm phiền chú đâu ạ!" Đường Sở Sở khẽ mỉm cười. "Được." Sắc mặt Đường Chính Nghĩa hơi thay đổi, ông ta gật đầu. "À đúng rồi, còn cô nữa, bắt đầu từ bây giờ cô bị sa thải. Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ta bước vào Đường Thị nửa bước!" Lúc này, Đường Sở Sở nhìn sang Mã Yến, lạnh lùng cất lời. "Vâng, thưa chủ tịch!" Đám nhân viên bảo vệ gật đầu, lập tức đi đến lôi Mã Yến ra ngoài. "Đừng mà chủ tịch, đừng sa thải tôi!" Mã Yến hoảng sợ, không ngừng kêu la. "Đường thiếu giúp tôi với!" Thấy Đường Sở Sở thờ ơ, Mã Yến bèn nhìn Đường Phong. Ánh mắt Đường Phong lấp lóe, anh ta nói với Đường Sở Sở: "Sở Sở à, Mã Yến..." "Tôi là chủ tịch, muốn sa thải một nhân viên mà còn phải thông qua sự đồng ý của anh sao?" Đường Sở Sở thẳng thừng đốp chát lại Đường Phong, không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm, tràn đầy giận dữ. Sau đó, Mã Yến bị lôi ra ngoài. Đường Sở Sở và Diệp Phàm đi thẳng lên lầu. Bên ngoài tập đoàn Đường Thị, Đường Phong ngồi trong chiếc xe Maybach mắng to: "Con khốn Đường Sở Sở, sớm muộn gì con cũng phải cho cô ta đẹp mặt!" "Xem ra đã đến lúc phải ra tay rồi!" Đường Chính Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng. "Ba định làm gì?" Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa. "Chỉ khi Đường Sở Sở hoàn toàn biến mất, tập đoàn Đường Thị mới thuộc về chúng ta." Đường Chính Nghĩa lạnh lùng nói.. Đường Phong biến sắc, nhìn Đường Chính Nghĩa: "Ba muốn ra tay với Đường Sở Sở sao?" "Vốn dĩ ba không muốn động đến nó, nhưng nó làm như vậy thì đừng trách ba!" Trong mắt Đường Chính Nghĩa lóe lên sát khí lạnh lẽo. "Con khốn này quả thật đáng chết! Còn Diệp Phàm nữa, nó cũng đáng chết!" Đường Phong lạnh lùng nói. "Chú ba của con sẽ xử lý thằng nhóc kia." Đường Chính Nghĩa tiếp lời. Trong văn phòng chủ tịch Đường Thị. "Bà xã ơi, biểu hiện của em lúc nãy rất tuyệt!" Diệp Phàm mỉm cười nhìn Đường Sở Sở. "Không cho bọn họ thấy chút uy phong, thì làm sao trấn áp được bọn họ? Còn Mã Yến, từ lâu em đã biết cô ta là người của chú hai, chẳng qua trước kia em không thể làm gì cô ta mà thôi. Bây giờ vừa hay nhân cơ hội này xử lý cô ta!" Đường Sở Sở giải thích. "Không hổ là vợ của anh, giỏi quá! Hôn cái nào!" Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, muốn hôn cô. Kết quả... "Chủ tịch, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi!" Tôn Tiểu Tiểu, thư ký của Đường Sở Sở đột nhiên chạy vào văn phòng, kích động nói. Có điều cô ấy vừa mới xông vào đã nhìn thấy Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở định hôn. Ba người đều sững sờ, bầu không khí có phần lúng túng! Đường Sở Sở tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Diệp Phàm ra. "À thì... chủ tịch, có phải tôi vào không đúng lúc không?" Tôn Tiểu Tiểu lúng túng nói. "Cô còn biết là không đúng lúc cơ đấy!" Diệp Phàm lườm Tôn Tiểu Tiểu. Tôn Tiểu Tiểu cũng lườm lại Diệp Phàm không chút khách khí. "Ờm, anh Tiểu Phàm về trước đi. Để cảm ơn anh đã giúp em trở lại vị trí chủ tịch, tối nay em sẽ chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ!" Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm. "Niềm vui bất ngờ? Được." Hai mắt Diệp Phàm sáng ngời, hắn cười híp mắt đi ra khỏi văn phòng. "Chủ tịch, cô vừa mới nói là tên kia giúp cô lấy lại vị trí chủ tịch?" Lúc này, Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khó tin. "Ừm. Không có anh Tiểu Phàm thì tôi không thể trở lại vị trí này." Đường Sở Sở cảm thán. "Sao có thể chứ? Tên ăn bám vợ kia có năng lực lớn như vậy ư?" Tôn Tiểu Tiểu lẩm bẩm. Cô ấy cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên ăn bám vợ, chẳng được tích sự gì. Về phần Diệp Phàm, sau khi rời khỏi Đường Thị, hắn đi dạo trên đường. "Đại lý 4S?" Sau đó, Diệp Phàm nhìn thấy một đại lý 4S, bèn đi thẳng vào trong. Tuy Diệp Phàm chưa từng học lái xe, nhưng hắn đã lái xe của Đường Sở Sở một lần và nảy sinh hứng thú với thứ này. Đúng lúc gặp đại lý 4S này, Diệp Phàm định mua một chiếc lái chơi! "Vương tiểu thư, hôm nay chỉ cần cô đồng ý đi uống với tôi một ly, thì tôi sẽ mua chiếc Ferrari này, cô thấy sao?" "Xin lỗi tiên sinh, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng, không phụ trách tiếp rượu!" "Tôi là khách vip của đại lý, cô không nể mặt tôi ư? Cô có tin tôi nói một câu là có thể khiến cô cuốn xéo không?" Diệp Phàm vừa bước vào đại lý thì nghe thấy một giọng nói bất mãn. Hắn nhìn sang thì thấy phía trước một chiếc Ferrari có một người đàn ông bụng phệ đang bất mãn quát mắng một cô gái. Cô gái này là Vương Băng Thanh, bạn thân của Trần Tiểu Manh. Vương Băng mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót màu đen, đeo kính, tràn đầy khí chất ngự tỷ. Còn người đàn ông bụng phệ kia miệng thì quát tháo, nhưng ánh mắt lại khó giấu dục vọng đối với Vương Băng Thanh. Lúc này, một quản lý đi tới, nịnh nọt lấy lòng người đàn ông bụng phệ kia: "Tôn tổng, ai chọc giận anh thế này? Anh bớt giận nhé!" "Quản lý Thái, anh nhìn coi đại lý các anh tìm nhân viên bán hàng kiểu gì thế? Tôi có lòng tốt đến đây mua xe, cũng chỉ muốn cô gái bán hàng này uống với tôi một ly, thế mà cô ta thẳng thừng từ chối tôi. Tôi thấy các anh không cần vị khách là tôi đây nữa có phải không?" Người đàn ông bụng phệ kiêu căng nói. "Tôn tổng bớt giận, nhân viên này vừa tới nên không biết gì cả." Quản lý không ngừng cười làm lành, sau đó nhìn sang Vương Băng Thanh: "Vương Băng Thanh, có chuyện gì vậy? Tôn tổng là khách quen của chúng ta, ông ấy mời cô uống một ly thì có sao đâu. Hơn nữa, nếu Tôn tổng mua chiếc xe này thì cô sẽ được trích phần trăm mấy chục nghìn lận. Chẳng phải cô nói với tôi là cô thiếu tiền ư? Sao bây giờ có cơ hội kiếm tiền, cô lại không biết quý trọng!" "Quản lý, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng tôi sẽ không bán mình vì tiền! Rượu này tôi không thể uống!" Vương Băng Thanh kiên quyết nói. "Cô..." Giám đốc sa sầm sắc mặt, biểu cảm giận dữ. Anh ta đang định nói gì đó thì giọng nói của Diệp Phàm lập tức truyền tới. "Mua Ferrari mà muốn cua gái á? Quá keo kiệt!" Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng hừ mũi.