Tại Thiên Hải, ở nhà họ Yến thuộc một trong năm gia tộc lớn. Lúc này, chủ gia tộc họ Yến - Yến Nam Thiên đang nhìn xác Yến Phi Phi - con gái ông ta, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, quanh người tỏa ra khí thế đáng sợ! “Đã điều tra được là ai làm chưa?” Yến Nam Thiên nói bằng giọng lạnh thấu xương. “Là do Diệp Phàm - người đàn ông của tổng giám đốc nhà họ Đường làm ạ!” Lúc này, thuộc hạ Tiểu Ngũ của Yến Nam Thiên nói. “Là hắn à!” Trong mắt Yến Nam Thiên lập tức xuất hiện sát khí lạnh như băng. “Chủ gia tộc, có cần tôi đi bắt hắn không?” Tiểu Ngũ nói. “Tên nhãi đó không dễ đối phó như thế, cứ liên lạc với tổ chức, bảo họ cử người tới rồi ra tay!” Yến Nam Thiên lạnh lùng nói. “Vâng!” Tiểu Ngũ gật đầu. Tại căn cứ Chiến Bộ ở Đế Đô! Trong một phòng họp cao cấp, mấy người đàn ông mặc đồ chiến đấu đang ngồi với nhau. Họ là cấp cao của Chiến Bộ Trung Quốc, ai cũng đeo hàm tướng thực thụ! Lúc này, cửa phòng họp mở ra, một ông lão tóc bạc bước vào. “Long soái!” Các cấp cao Chiến Bộ đang có mặt lập tức đứng dậy, cúi chào ông lão này. Ông ấy chính là thống soái tối cao của Chiến Bộ Trung Quốc, được gọi là Long soái - Long Chiến Thiên! “Mọi người ngồi đi, chắc ai cũng biết tin tức từ Chiến Bộ nước Lưu Ly rồi nhỉ?” Long Chiến Thiên ngồi ở ghế chính giữa, nhìn mọi người, hỏi. “Long soái, nước Lưu Ly đúng là trơ tráo thật, không ngờ họ lại đưa ra yêu cầu như thế!” Một cấp cao của Chiến Bộ nói thẳng. “Dù sao người chết lần này cũng là cậu chủ nhà họ Kim, chắc chắn họ rất tức giận, đưa ra yêu cầu đó cũng là chuyện bình thường!” Một cấp cao khác nói. “Vậy ý ông là nên giao thanh niên đã giết cậu chủ nhà họ Kim cho nước Lưu Ly à?” Cấp cao Chiến Bộ vừa lên tiếng kia bất mãn hỏi. “Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn trên mạng, thanh niên kia được gọi là anh hùng Trung Quốc, nếu chúng ta bắt cậu ta rồi giao cho nước Lưu Ly, chẳng phải sẽ làm tổn hại đến tinh thần của nhân dân Trung Quốc à?” “Khi đó chuyện này sẽ gây ra sóng gió lớn hơn, thậm chí khiến người ngoài nghĩ rằng chúng ta sợ nước Lưu Ly!” Cấp cao Chiến Bộ thứ ba nói. “Nhưng Chiến Bộ nước Lưu Ly đã nói rất rõ rồi, nếu chúng ta không giao người cho họ, họ sẽ hủy hiệp ước đồng minh, cho quân đánh chúng ta.” “Một khi hiệp ước đồng minh bị hủy, chắc chắn các quốc gia khác cũng sẽ ra tay nhân cơ hội này, khi đó, có lẽ Trung Quốc sẽ lại phải đối diện với nguy cơ từ liên quân năm nước!” “Sợ gì, nếu họ dám đến thì chúng ta cứ đánh thôi!” “Chín quân đoàn lớn của Trung Quốc cũng không phải hạng xoàng!” “Năm đó, Trung Quốc ngăn cản được liên quân năm nước vì có Chiến Thần Thiên Sách và quân Thiên Sách của ông ấy, giờ Chiến Thần Thiên Sách đã biến mất mấy chục năm, quân Thiên Sách cũng không còn huy hoàng như xưa, còn không vào nổi top ba trong số chín quân đoàn lớn, ông nghĩ bây giờ chúng ta có thể chống lại liên quân năm nước à?” Chỉ sau chốc lát, các cấp cao Chiến Bộ đã bắt đầu tranh cãi trong phòng họp. “Đủ rồi!” Lúc này, Long Chiến Thiên lạnh lùng quát. Ông ấy vừa lên tiếng, các cấp cao Chiến Bộ đang cãi nhau cũng im lặng ngay. “Quân Đao, cậu nghĩ thế nào?” Long Chiến Thiên nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, vóc người rắn rỏi và đôi mắt lạnh như đao bên cạnh, hỏi. “Long soái, tuy bây giờ Trung Quốc không sợ các nước khác, nhưng một khi chiến tranh nổ ra lần nữa, chắc chắn Trung Quốc sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề, khi đó cuộc sống yên bình suốt mấy chục năm của người dân Trung Quốc cũng sẽ bị phá hủy!” Người đàn ông này nói. “Ý cậu là giao thanh niên này cho nước Lưu Ly à?” Long Chiến Thiên hỏi. “Hy sinh một người, cứu hàng triệu người!” Người đàn ông này bình thản nói. “Vậy quyết định thế đi.” “Quân Đao, cậu đích thân tới Thiên Hải một chuyến, nếu thanh niên đó có nguyện vọng gì thì cố gắng đáp ứng cậu ta!” Long Chiến Thiên nói. “Vâng!” Người đàn ông tên Quân Đao gật đầu. Hôm sau! Khu biệt thự Tử Kinh. “Anh Tiểu Phàm, hôm nay đan Trú Nhan chính thức được mở bán trên thị trường, chắc em sẽ về muộn lắm đấy.” Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm. “Vậy tối nay anh sẽ đi đón em. Đúng rồi, anh tìm được một vệ sĩ cho em đấy!” Diệp Phàm nói. “Vệ sĩ?” Đường Sở Sở sửng sốt. “Ừ, chắc cô ấy tới rồi.” Diệp Phàm gật đầu, ra mở cửa, thấy Đông Mai đang đứng ngoài với bộ đồ màu đen. “Thiếu chủ!” Đông Mai cung kính chào Diệp Phàm. “Đây là?” Đường Sở Sở nhìn Đông Mai, kinh ngạc hỏi, tối qua cô đã gặp đối phương ở nhà họ Cung. “Sở Sở, cô ấy là Đông Mai, sau này cô ấy sẽ bảo vệ em, như thế thì anh cũng yên tâm hơn!” Diệp Phàm nói. Sau chuyện tối qua, hắn đã tìm Xuân Lan, bảo cô ấy cử người bảo vệ Đường Sở Sở. Dù sao hắn cũng không thể ở bên Đường Sở Sở suốt được, giờ Sở Sở vẫn chưa tu luyện, chỉ là người bình thường, vẫn cần có người bảo vệ. Xuân Lan đã cử Đông Mai tới bảo vệ cô. Với thực lực của Đông Mai, hơn nữa cô ấy cũng là con gái, để cô ấy bảo vệ Sở Sở là phù hợp lắm rồi. “Cô chủ, chào cô, tôi là Đông Mai, sau này tôi sẽ bảo vệ cô.” Đông Mai nói với Đường Sở Sở. “Ừ, phiền cô rồi!” Đường Sở Sở mỉm cười, đến công ty với Đông Mai. Diệp Phàm chăm chú nhìn Đường Sở Sở rời đi, đang định về phòng ngủ tiếp, kết quả Đường Chính Đạo lại dẫn mấy người tới nơi này. “Sao ông lại tới đây?” Thấy Đường Chính Đạo xuất hiện, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên. “Diệp Phàm, cậu suýt khiến nhà họ Đường bị tiêu diệt, còn hại mẹ tôi bị bệnh nặng, khiến bà ấy mất hết thể diện trước mặt người bề dưới, cậu là điềm gở với nhà họ Đường chúng tôi!” Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói. “Nên?” Diệp Phàm hào hứng nhìn đối phương. “Nên cậu phải chết, vì tương lai của nhà họ Đường và hạnh phúc của Sở Sở!” Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, trong mắt xuất hiện sát khí lạnh lẽo. “Nếu ông giết tôi, chắc chắn Sở Sở sẽ đau lòng!” “Ông là chú ruột của cô ấy đấy!” Diệp Phàm nói. “Con bé chỉ đau lòng một khoảng thời gian thôi. Sau khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Sở Sở, tôi sẽ tìm cho con bé một người chồng xuất sắc hơn cậu gấp trăm nghìn lần, khi đó con bé sẽ quên cậu.” Đường Chính Đạo lạnh lùng nói. “Chỉ với câu mà ông vừa nói, nếu ông không phải chú Sở Sở, giờ ông đã chết rồi!” Mặt Diệp Phàm lạnh tanh. “Nhãi ranh như cậu cũng ngông cuồng đấy!” “Tiếc rằng cậu không có vốn liếng để ngông cuồng!” “Lên!” Đường Chính Đạo khinh thường nói. Mấy chiến sĩ của quân Thiên Lang phía sau ông ta lập tức lao tới chỗ Diệp Phàm. Đúng lúc Diệp Phàm chuẩn bị ra tay dạy dỗ Đường Chính Đạo, một bóng người bỗng xuất hiện, lập tức đánh bay mấy chiến sĩ thuộc quân Thiên Lang. Rầm, rầm, rầm! Mấy chiến sĩ quân Thiên Lang nằm dưới đất, không ngừng hộc máu. Hả? Đường Chính Đạo biến sắc, nhìn người vừa ra tay. Người vừa ra tay chính là Khương Uyên - chủ phân điện quận Giang Nam của điện Long Vương. “Cậu là ai? Dám làm chiến sĩ của quân Thiên Lang bị thương à?” Đường Chính Đạo sầm mặt nhìn Khương Uyên, quát. “Thì ra là người của quân Thiên Lang, tôi cứ tưởng ai!” Khương Uyên khinh thường nói. “Rốt cuộc cậu là ai? Dám đối đầu với quân Thiên Lang, cậu to gan thật!” Đường Chính Đạo lạnh lùng quát, khí thế khủng khiếp tỏa ra từ người ông ta. “Khương Uyên của điện Long Vương!” Khương Uyên hờ hững nói.