Trong căn cứ Thiên Võng. Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở đó, lạnh nhạt nói: “Dám giết người của Thiên Võng, lá gan của Diệp Phàm này không nhỏ!” “Thiên Vương đại nhân, thuộc hạ sẽ đi giải quyết ngay!” Một người đàn ông lãnh khốc quỳ gối trước người đàn ông đeo mặt nạ, nói. “Trước tiên chưa cần động đến tên đó, điều tra rõ quan hệ giữa hắn và điện Long Vương đi.” “Ta có dự cảm, hắn sẽ cho chúng ta một bất ngờ!” “Đúng rồi, chuyện lúc trước sắp xếp thế nào rồi?” Người đàn ông đeo mặt nạ nói. “Thiên Vương đại nhân, tất cả đã được sắp xếp ổn hết rồi!” Người đàn ông này cung kính nói. “Đại hội Long Vương sắp bắt đầu, lần này nếu chúng ta bắt được điện Long Vương, đây sẽ là cơ hội tốt để tấn công Long Quốc, tuyệt đối không thể sai lầm, nếu không chúng ta đều phải chết, rõ chưa?” Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ cực kỳ lạnh lẽo, tản ra một uy áp cực mạnh. “Thuộc hạ đã hiểu!” Cơ thể của người đàn ông này run lên, gật đầu. Long Quốc, trong một căn phòng. “Chó chết, dám giết em trai của tao, thật to gan!” Một người đàn ông mặc một bộ áo dài, sắc mặt lạnh băng quát lên, trong mắt chứa đầy lửa giận. Người này là anh trai của Lâm Hổ, Lâm Báo. Nhưng so với Lâm Hổ, một người không có thiên phú, Lâm Báo lại là lĩnh quân đời thứ hai của chi thứ Lâm Phiệt, thực lực của ông ta không hề thua kém dòng chính đời thứ hai, con trai Lâm Phong còn là thiên tài đứng top 5 trong đời thứ ba của Lâm Phiệt, được Lâm Phiệt coi trọng! “Ba, có cần báo chuyện này cho Phiệt chủ không?” Lâm Phong hỏi. “Không thể, lần này Lâm Thiên Lang gọi điện đến bị chúng ta cắt đứt, Phiệt chủ cũng không biết, nếu để ông ấy biết, sợ rằng chúng ta sẽ bị trách cứ!” Lâm Báo lạnh nhạt nói. “Lâm Lang Thiên này chỉ là một phế nhân bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, tại sao Phiệt chủ sẽ trách cứ chúng ta vì ông ta chứ?” Lâm Phong khó hiểu hỏi. “Mặc dù ông ta bị trục xuất khỏi Lâm Phiệt, còn là một phế nhân, nhưng ông ta làm ra rất nhiều cống hiến cho Lâm Phiệt, trong cơ thể chảy dòng máu của dòng chính Lâm Phiệt, không phải người chúng ta có thể so được, bởi vậy không thể để Phiệt chủ biết chuyện này!” Lâm Báo lắc đầu. “Nhưng chú hai chết, sợ rằng không giấu được lâu!” Lâm Phong nói. “Bây giờ Phiệt chủ đang bế quan, có thể giấu được bao lâu thì giấu!” “Vậy thù của chú hai?” “Phải báo thù!” Trong mắt Lâm Báo lóe lên sát khí lạnh băng: “Tên nhóc kia dám giết em trai ba, nó cần phải chết, còn có Lâm Thiên Lang, đều vì ông ta mới hại chú hai con chết thảm, ông ta cũng không thể sống được!” “Ba, chuyện này để con xử lý!” Lâm Phong nói thẳng. “Con muốn đi đối phó với thằng nhãi kia?” Lâm Báo nhìn Lâm Phong, nói. “Ừ, đúng lúc ba cũng nghe nói hội đấu giá Thiên Long sắp tổ chức, hơn nữa sẽ bán đấu giá một quả Long Ngọc, nếu có cơ hội, con phải nắm bắt lấy nó!” Lâm Báo nói. “Long Ngọc? Đó là gì?” Lâm Phong có chút tò mò. “Long Ngọc là một truyền thuyết lâu đời truyền lưu ở Long Quốc.” “Truyền thuyết, bên trong Long Quốc cất giấu một đống bảo tàng được một vị cường giả vô thượng để lại, trong đó có vô số chí bảo có thể tăng lên tu vi, Long Ngọc chính là chìa khóa mở ra bảo tàng này!” “Nhưng nghe nói Long Quốc không chỉ có một quả, cần phải gom đủ tất cả Long Ngọc mới có thể mở ra bảo tàng, bởi vậy đến nay chưa ai có thể mở ra bảo tàng này!” Lâm Báo nói. Nghe xong, Lâm Phong nói: “Ba, người muốn tập kết Long Ngọc để có được bảo tàng sao?” “Nếu có thể có được bảo vật trong bảo tàng này, tương đương Phiệt chủ Lâm Phiệt sẽ là ba của con, con cũng sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất Lâm Phiệt!” Lúc này, trong mắt Lâm Báo tràn ngập dã tâm và dục vọng. “Ba, Phong Nhi sẽ đem Long Ngọc về!” Lâm Phong nói. “Đây là lệnh bài có thể tập hợp thế lực Lâm Phiệt, con cầm đi!” Sau đó, Lâm Báo lấy ra một lệnh bài, giao cho Lâm Phong. “Ba, chờ tin tốt của con đi!” Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lạnh nhạt nói. Hôm sau! Trong một nhà hàng, Diệp Phàm đi vào, Thượng Quan Lưu Ly đang ngồi chờ. “Diệp công tử!” “Mời ngồi!” Thượng Quan Lưu Ly đứng dậy nói. “Thượng Quan tiểu thư, hôm nay cô mời tôi ăn bữa cơm này, sợ rằng không đơn giản đúng không!” Diệp Phàm ngồi xuống, nói. “Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nhờ Diệp công tử giúp!” Thượng Quan Lưu Ly ngồi xuống, nói. “Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, nói đi, chuyện gì?” Diệp Phàm nói. “Lát nữa người trong gia tộc của tôi đến, tôi hy vọng Diệp công tử có thể giả vờ làm bạn trai của tôi!” Thượng Quan Lưu Ly nói thẳng. Phụt! Diệp Phàm vừa mới uống một ngụm nước, sặc phun ra ngoài, nói: “Lại là giả vờ làm bạn trai?” “Mặc dù tôi rất đẹp trai nhưng không thể lúc nào cũng giả vờ làm bạn trai của người khác!” Diệp Phàm lắc đầu nói. “Thật tự luyến!” Thị nữ Tiểu Thanh của Thượng Quan Lưu Ly đứng một bên liếc nhìn Diệp Phàm, nói. “Hy vọng Diệp công tử có thể giúp tôi lần này, Lưu Ly vô cùng biết ơn!” Thượng Quan Lưu Ly nói. “Cô đã nói như vậy, tôi còn có thể nói gì!” Diệp Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ. Rất nhanh, cửa phòng lại bị mở ra, một đoàn người đi vào. Người đi đầu là một phu nhân cực kỳ cao quý, nét mặt tỏa sáng, một thanh niên kiêu ngạo vô lễ đi bên cạnh. Phía sau còn có một lão giả mặc áo xám và bốn người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, sắc mặt lạnh lùng, huyệt thái dương hơi phồng lên, hơi thở sắc bén. “Lưu Ly, lâu rồi không gặp!” “Dì nhớ cháu chết mất!” Vị phu nhân này đi đến, mỉm cười nhìn Thượng Quan Lưu Ly. “Được rồi, ba tôi không ở đây, không cần giả vờ như vậy!” Thượng Quan Lưu Ly lạnh nhạt nói. “Thượng Quan Lưu Ly, mày ăn nói kiểu gì với mẹ tao vậy hả?” “Bà ấy chính là Thượng Quan phu nhân danh ngôn chính thuận, là mẹ trên danh nghĩa của mày!” Thanh niên kiêu căng ngạo mạn kia nhìn Thượng Quan Lưu Ly, quát lên. “Chưa đến lượt anh dạy bảo tôi!” Thượng Quan Lưu Ly liếc nhìn thanh niên kia, nói. “Mày…” Thanh niên cực kỳ tức giận, đang định lên tiếng thì bị phu nhân kia ngăn cản. Vị Thượng quan phu nhân này nhìn Thượng Quan Lưu Ly: “Lưu Ly, lần này ba con bảo dì đến mang con về, bàn bạc chuyện kết hôn với thiếu gia Mộ Dung!” “Không lẽ Mộ Dung Vân Thiên không nói cho các người, tôi đã có người yêu thích sao?” Thượng Quan Lưu Ly uống một hớp trà, nhẹ nhàng nói. “Cháu có người thích? Ai?” Thượng Quan Lưu Ly nhíu mày. “Anh ấy!” Thượng Quan Lưu Ly nhìn về phía Diệp Phàm. Ngay lập tức Thượng Quan phu nhân và thanh niên kia cùng mấy người đi theo đều nhìn về phía Diệp Phàm, sắc mặt kinh sợ. “Không biết vị công tử này là thiếu gia nhà ai? Tại sao tôi chưa từng gặp?” Thượng Quan phu nhân nói. “Tôi chỉ là một người bình thường, không có bối cảnh gì!” Diệp Phàm ăn đồ ăn, tùy tiện nói. “Thượng Quan Lưu Ly, đây là người đàn ông của mày? Vậy mà lại tìm một phế vật như vậy, đúng là làm mất mặt gia tộc Thượng Quan!” Thanh niên kia châm chọc nói. “Người anh em, nói chuyện khách khí chút!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Khách khí?” “Tao là thiếu gia nhà Thượng Quan, mày chỉ là một thằng nhãi vô danh, dựa vào gì làm tao cho mày mặt mũi? Mày là cái thá gì?” Thanh niên vô lễ nói. “Miệng quá thối!” Diệp Phàm lắc đầu, cầm cây đao trong tay vung lên.