Thần Y Độc Phi

chương 176: con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám nô tài bị Phượng Vũ Hành đuổi ra khỏi trù phòng, ai cũng không hiểu nhị tiểu thư có ý gì, một đám đứng ngẩn người trong sân.

Lúc này Phượng Vũ Hành mới nói với Vong Xuyên: “Những điều vừa nói ngươi nhớ rồi chứ?”

Vong Xuyên gật đầu, “Đã nhớ, lúc này chắc Hoàng Tuyền đã đến chỗ Bách Thảo đường, với tốc độ phối dược của bên kia, chắc không bao lâu sau sẽ trở về.”

“Tốt.” Phượng Vũ Hành lại nói: “Vậy ngươi cũng đi mời người đi, cứ theo như lời ta nói. Phòng bếp này ngươi cũng thấy rồi đấy, to như vậy, muốn dẫn bao nhiêu người trong lòng ngươi tự tính toán.”

Vong Xuyên nhìn thoáng qua phòng bếp này, xoay người rời đi.

Lúc này Phượng Vũ Hành mới đi ra ngoài sân, nhìn một vòng đám hạ nhân này, âm thanh lạnh lùng nói: “Yến tiệc đoàn viên ngày mai ta đã có an bài, các ngươi... nghỉ.”

Nàng nói đã có an bài thì đúng là có an bài, sau khi đuổi đám hạ nhân đi, không bao lâu sau, Hoàng Tuyền đã dẫn theo tiểu nhị của Bách Thảo đường đến, cùng một bao dược liệu đặt lên bệ. Lại chờ không lâu, rau xanh cũng có người đưa đến, còn có một đồ tể đi theo, sau khi nói chuyện gì đó với Phượng Vũ Hành, thật thà nói: “Tiểu thư yên tâm đi, loại thịt bò này cam đoan là hàng mới, sáng sớm ngày mai tiểu nhân sẽ đưa đến quý phủ.”

Phượng Vũ Hành đối với an bài như vậy rất hài lòng, lại thương lượng cùng người mà Vong Xuyên đưa đến một canh giờ, cầm lấy thực đơn đã được nàng chỉnh sửa, rồi mới về Đồng Sinh hiên nghỉ ngơi. Mà phòng bếp này, đều bị Vong Xuyên và Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm.

Lúc chạng vạng, nàng lại qua nhìn trù phòng một lần, tất cả cũng không có điều gì bất ổn, Hoàng Tuyền và Vong Xuyên còn quyết định ban đêm ở trù hạ gác đêm, đảm bảo thực phẩm được an toàn.

Đêm đó, Huyền Thiên Minh đúng hẹn tới, chỉ nghe trong hoa viên Đồng Sinh hiên từng tiếng roi vang lên, mang theo lá rụng đầu thu, bay lượng khắp khung trung.

Rốt cuộc, Thẩm thị hồi phủ.

'Toàn bộ người Phượng gia dậy thật sớm, một đám trang điểm ăn diện, lúc tới gần trưa, có nô tỳ tới thông báo tới các viện của các di nương tiểu thư nhanh chóng tới cửa nghênh đón, xe ngựa của đại phu nhân đã vào kinh thành.

Vì Thẩm thị rời phủ lấy lý do là câu phúc cho Phượng gia, cho nên khi nàng trở về, đối với Phượng phủ mà nói là chuyện vinh quang, ngay cả lão thái thái đều mặc một bộ đồ mới, trên đầu còn quét dầu hoa quế bóng loáng.

Phượng Cẩn Nguyên mới từ triều trở về, dứt khoát mặc quan bào cùng mọi người chờ đợi.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chạy từ từ chạy đến, dừng trước cửa Phưởng phủ. Bên trái buồng xe lộ ra một cái biển gỗ, trên đó viết một chữ “Phượng”.

Diêu thị, An thị, Hàn thị cùng Kim Trân tiến lên đầu tiên, vì là thiếp thất, nên các nàng phải quỳ xuống nghênh đón Thẩm thị.

Chờ màn xe được hạ nhân vén lên, bốn người đồng loạt quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: “Thiếp thân cung nghênh đại phu nhân hồi phủ.”

Người xuống trước vẫn là người hầu hạ bên người Thẩm thị Mãn Hỉ, Phượng Vũ Hành nhìn riêng Mãn Hỉ vài lần, nhìn bên ngoài cũng chưa thấy vết thương, chắc thủ đoạn đánh nô tỳ của Thẩm thị vẫn toàn diện, chuyên chọn nơi không lộ ra ngoài mà xuống tay mà lại đau, có thể tránh ánh mắt của người khác.

Mãn Hỉ xuống xe, lập tức xoay người đỡ người trong xe. Chỉ thấy Thẩm thị mập mạp từ trong xe đi ra, một thân tố y, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm ngọc trắng, cả người thọat nhìn thanh tịnh.

Cho tới giờ lão thái thái chưa từng thấy Thẩm thị như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới nhận ra người, rồi sau đó liên tục gật đầu, xem ra Phổ Độ am trên núi đúng là nơi thanh tu tốt, ngay cả Thẩm thị luôn làm mọi người bực bội có thể tu thành như vậy, thật sự khó được.

Khi Thẩm thị xuống xe, không nói hai l n nhanh chóng khom người nâng bốn người đang quỳ dậy, tay cầm lấy cổ tay Diêu thị và An thị, rồi nói: “Chúng muội muội mau đứng lên đi, làm đại lễ này làm gì, mau đứng lên đi.”

Bốn người được Thẩm thị đỡ dậy, Thẩm thị cho các nàng một nụ cười hiền lành, sau đó đi qua, đi phía trước hai bước, đến trước mặt lão thái thái, quỳ gối xuống: “Con dâu vấn an mẫu thân, sư phụ trong Phổ Độ am vẫn nhớ mẫu thân, nhờ con vấn an mẫu thân.”

Lão thái thái rất vừa lòng biểu hiện của Thẩm thị, chỉ cảm thấy từ lúc con dâu này vào cửa, nàng chưa thấy nhìn nàng thuận mắt như vậy.

“Mau đứng lên đi.” Rốt cuộc lão thái thái vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ nâng tay, Triệu ma ma chỉ động tiến lên nâng Thẩm thị dậy. Chợt nghe lão thái thái lại nói: “Con ở trong am cầu phúc vì Phượng gia, đồng thời cũng có thể tu thân dưỡng tính, cũng là phúc phần của con và tạo hóa. Chỉ mong con có thể để phúc phận này duy trì lâu dài, cũng không uổng một mảnh tâm tư của Phượng gia ta.”

'Thẩm thị thuận kheo khom người: “Con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio