Thần Y Độc Phi

chương 185: nhạc vô ưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đó, mọi người của Phượng phủ nhận được tin Thẩm thị bệnh nặng. Kim Ngọc viện như nhà giam, trừ nha đầu canh giữ bên ngoài, còn lại ai cũng không thể tiếp cận nửa bước, ngay cả Phượng Trầm Ngư và Phượng Tử Hạo cũng bị lệnh cưỡng chế tuyệt đối không thăm hỏi.

Mà đêm nay trong Như Ý viện, Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái và Phượng Vũ hành đều tập trung cạnh giường của Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên mặt bình tĩnh hỏi Phượng Vũ hành: “Thật sự là nam thai?”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Đêm qua mạch tượng là biểu hiện của nam thai, vốn muốn chờ hôm nay phụ thân mời đại phu tới để đại phu tuyên bố.”

Lão thái thái tức giận thở hổn hển, “Đây cũng không phải là đứa trẻ đầu tiên mà Thẩm thị làm hại!”

Phượng Cẩn Nguyên biết nàng nói chuyện của Hàn thị năm ngoái, không khỏi cắn răng, “Mẫu thân yên tâm, lúc này, con tuyệt không nhân nhượng.”

Kim Trân thút thít khóc nức nở, cầm tay áo Phượng Cẩn Nguyên đau khổ cầu xin: “Lão gia rất xin lỗi, đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân không bảo vệ tốt con của chúng ta, xin lão gia để thiếp thân cùng đi với đứa trẻ này!"Phượng Cần Nguyên chưa thấy Kim Trân ở bộ dạng này, nhanh chóng an ủi nàng, nói: “Không được nói lung tung, không phải A Hành đã nói sao, thân thể của ngươi không sao, con về sau vẫn có thể có.”

Lão thái thái cũng nói theo: “Ngươi còn trẻ, vẫn có cơ hội”

Kim Trân nhìn lão thái thái, vẻ mặt, hối lỗi: “Thiếp thân rất xin lỗi Phượng gia, thiếp thân quá vô dụng, ngay cả đứa trẻ cũng không bảo vệ được.”

Phượng Vũ Hành nhanh chóng khuyên nhủ: “Coi như là đẻ non thiếu tháng, cũng không thể khóc. Chờ trở về †a tự mình cho ngươi chút thuốc, bồi bổ ngươi, nửa năm sau thân mình cũng sẽ xong.”

Vẻ mặt của Kim Trân là cảm kích, là cảm kích thật, “Đa tạ nhị tiểu thư, dược của nhị tiểu thư là dược tốt nhất trên đời này." Lại nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “Thiếp nhất định sẽ giúp lão gia sinh con trai, chỉ chính là...” Nước mắt của nàng lại rớt xuống, “Đứa trẻ này không làm gì sai.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu là quá oan uổng, rõ ràng Kim Trân hảo tâm đi tạ ơn Thẩm thị, kết quả bị ác phụ kia đạp rơi đứa trẻ. Nhưng đó là con của hắn!

Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Phượng Cẩn Nguyên trào lên, chỉ thấy bỗng nhiên hắn đứng dậy, một lời không nói đã xoay người bước đi, ngay cả lão thái thái phía sau gọi hẳn hai tiếng cũng không để ý.

Ngày tiếp theo, Hoàng Tuyền truyền lời nói của Mãn Hỉ: “Mãn Hỉ nói, hôm qua Phượng tướng chạy tới Kim Ngọc viện hành hung Thẩm thị kia. Hiện tại Thẩm thị mặt mũi bầm dập, bệnh nặng nằm trên giường, Phượng gia cũng không mời đại. Nhưng mà lúc ấy đại tiểu thư cũng đến Kim Ngọc viện, Phượng tướng chỉ vào Thẩm thị nói, không có người mẫu thân này, con vẫn vĩnh viễn là chính nữ.”

Phượng Vũ Hành cười: “Quả nhiên Phượng Cẩn Nguyên đánh có chủ ý, cũng không biết, về sau vĩnh viễn không có chủ mẫu, hay chuẩn bị nâng một nhân vật lợi hại vào.”

Hai ngày sau, Phượng Tử Hạo bị tống ra khỏi cửa, đi học ở Tử Nham thư viện ở Tề Châu.

Đây đúng là đại thiếu gia quần áo lụa là, đến khi rời khỏi gia môn cũng chưa nhớ tới hỏi thăm một câu về mẫu thân hắn, chỉ nhớ cọ cọ bên người Trầm Ngư, làm Trầm Ngư tức giận vung tay áo trở về viện.

An thị ở bên người Diêu thị bất đắc dĩ hít sâu: “Thật không biết Thẩm thị này rốt cuộc dùng phương pháp gì dưỡng ra hai hài tử như vậy.”

Diêu thị trấn an nàng nói: “Cũng may con gái chúng †a đều hiểu chuyện, ta thấy Tưởng Dung mỗi sáng sớm đều đến Đồng Sinh hiên cùng chạy bộ với A Hành, chắc tỷ muội này mong muốn ở cùng một chỗ nói chuyện.”

Nhắc tới cái này, An thị vui mừng, luôn miệng nói: “Nhị tiểu thư ít nhiêu có thể dẫn theo Tưởng Dung chúng †a, tỷ tỷ cũng biết Tưởng Dung rồi, từ trước đến nay đều nhát gan, trước đây mỗi ngày nàng đều nói thích nhị tỷ tỷ, nhưng ngay cả một câu cũng không dám nói với nhị tiểu thư. Nay nhị tiểu thư có thể đối xử tốt với Tưởng Dung như vậy, ta thật sự cảm kích từ đáy lòng.”

Rốt cuộc cũng tiễn Phượng Tử Hạo đi, mấy ngày Phượng phủ hiện lên quang cảnh yên tĩnh.

Suốt ngày Phượng Trầm Ngư ngồi trong đình ở hoa viên đánh đàn, tỏng tiếng đàn không cảm thấy đau thương, chỉ thấy xuất hiện từng hương vị âm mưu dương mưu.

Mà Phượng Vũ Hành, bắt đầu giả nam trang, gọi là Nhạc Vô Ưu, cứ định kỳ đến Bách Thảo đường ngồi chẩn bệnh. Mà nàng giả nam nhi, trừ Vong Xuyên, Hoàng Tuyền và Thanh Ngọc bên ngoài, trong Bách Thảo. đường cũng chỉ có chưởng quây Vương Lâm biết rõ.

Bởi vì Phượng Vũ Hành cũng không thường đến, đã nhiều ngày Vương Lâm không thấy nàng, gần đây nhất là Vương Lâm luôn nói với Thanh Ngọc để chủ nhân đem thêm thuốc viên và thuốc pha nước đến đây, nhưng Thanh Ngọc luôn đuổi hắn đầu tiên: “Tự ngươi đi nói với tiểu thư đi.”

Hôm nay Vương Lâm nhìn thấy Phượng Vũ Hành, nào có đạo lý buông tha nàng, cứ không ngừng đi lại xung quanh bên cạnh Phượng Vũ Hành, đến khi Phượng Vũ Hành bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mới bất đắc dĩ hỏi hắn: “Ngươi không ra ngoài trông coi cửa tiệm, chạy quanh ta làm cái gì?”

Vương Lâm đau khổ hé mặt ra cầu nàng: “Chủ nhân, lần trước ngài lấy mấy thuốc viên và thuốc pha nước uống gì đó, khi nào thì có thể bổ sung tiếp?”

Phượng Vũ Hành hỏi hắn: “Bán hết rồi?”

Vương Lâm thả lòng: “Chưa đến mười ngày đã bán hết. Ban đầu mọi người cũng không tin phục, sau khi Thanh Ngọc cô nương giảng giải phương pháp, đại phu ngồi ngay trong gian chính chọn mấy bệnh nhân tặng thuốc vài lần, không quá hai ngày đã có hiệu quả.” Vương Lâm cảm thán: “Thuốc của chủ nhân thật sự rất thần kì, toàn bộ đại phu trong tiệm đều không nói nên lời, người được uống thuốc đã thấy hiệu quả nhanh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio