“Lão phu nhân.” Bạch Phù Dung vẫn đứng bên cạnh rốt cuộc mở miệng, trong tay lấy một cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt lão phu nhân, “Bạch gia chúng ta không có bản sự gì lớn, gia phụ không có chức quan, có thể đi vào Phượng phủ cũng là cùng A Hoành giao hảo, là phúc khí của Phù Dung phúc khí. Hôm nay lần đầu tới cửa, có chút lòng thành tặng cho lão phu nhân, là một bộ khuyên †ai tự tay gia phụ làm, mong rằng lão phu nhân không chê."
Lão thái thái nhận được kinh hỉ lớn thiếu chút nữa hôn mê!
Bạch xảo tượng tự tay đánh chế trang sức, nhưng là vật có thể làm cho các nương nương tranh nhau đầu rơi máu chảy! Từ trước đến nay cho dù là ngủ ngày nàng đều mơ thấy mộng đẹp như vậy, nay thế nhưng được nữ nhi thân sinh của Bạch xảo tượng đưa đến trước mắt mình!
“Cái này...” Lão thái thái dường như nói không thành câu, run run tiếp nhận chiếc hòm kia, mở ra vừa thấy, đúng là một bộ khuyên tai vàng. Công nghệ cũng không thấy phức tạp, cũng không khảm bảo thạch, nhưng chính là này vật thoạt nhìn bình thường, cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện ra bất luận là từ kéo tơ vàng rồi đánh bóng đến trạm trổ, đều đại tới cảnh giới làm người ta xem đến thoả mãn. Trong thiên hạ, chỉ sợ trừ Bạch xảo tượng thì không ai có thể làm ra được thế này, cũng không ai có thể trạm trổ vàng sáng bóng đến thế này.
“Lão phu nhân thích là tốt rồi.” Bạch Phù Dung rất vừa lòng biểu tình của lão thái thái, nàng chỉ biết, phụ thân chưa từng làm gì khiến người ta thất vọng.
Lão thái thái kích động mở miệng: “Thích! Thích! Một đời này có thể có được đồ của Bạch xảo tượng làm, đó là sự kiện vô cùng vinh hạnh!”
Nhâm Tích Phong cũng tiến lên từng bước, nói lão. thái thái: “Giống như Phù Dung, Tích Phong vào Phượng phủ cũng không thể đến tay không.” Nàng từ trong tay nha hoàn nhận lấy cái hộp, “Đây là áo choàng chế từ da chồn tía phương Bắc trong nhà cữu cữu, tổng cộng có hai kiện, mẫu thân một kiện, cái này Tích Phong đưa tới tặng cho lão phu nhân.”
Lão thái thái lại kích động, tay đều run run theo, chồn tía! Đó là thứ khó tìm trên toàn Đại Thuận, hôm nay sao đều đến trong tay mình.
Chưa đợi nàng kích động trong, Phong Thiên Ngọc cũng đem một hộp gỗ nhỏ tiến lên: “Đây là noãn tâm ngọc, bất luận xuân hạ thu đông, để trước ngực sẽ ấm áp, nhất là để dưỡng thân. Đây là thứ năm đó Thái Hậu ban thưởng, mẫu thân không dùng cũng không bỏ được, hôm nay được phó thác đến đây tặng cho lão phu nhân, mong lão phu nhân bảo trọng thân thể, phúc thị an khang.”
Ba vị tiểu thư quý tộc đưa lễ xong, chỉ còn người dẫn đầu Huyền Thiên Ca.
Trong lòng lão thái thái chờ mong, ba vị tiểu thư trước đó ra tay đều là vật bất phàm, nàng chẳng những có khuyên tai của Bạch xảo tượng, còn có được áo choàng chồn tía, cuối cùng ngay cả vật Thái Hậu ban tưởng cũng đều ở trong tay, Vũ Dương quận chúa này chính là người hoàng tộc, nàng sẽ đưa mình cái gì đây?
Huyền Thiên Ca nhìn lão thái thái, dường như từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra tâm tư không đòng nhất, không khỏi cười, “Hôm nay bốn tỷ muội chúng ta tới cửa, thứ nhất là thăm viếng đại phu nhân quý phủ, thứ h; Ta nói thật, cũng là muốn cho A Hoành thể diện. Mẫu thân ta từ ba năm trước bắt đầu buồn bực không vui vì chuyện của Diêu di, từ lần trước lúc gặp nhau trên đường đến chùa Phổ Độ, sau khi hồi phủ lại đau thương không ngừng. Chúng ta không biết A Hoành ở Phượng gia được bao lâu, nhưng tóm lại hy vọng lão phu nhân có thể đối xử tốt với tỷ đệ A Hoành và Diêu di nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn. Đây không chỉ vì tình nghĩa giữa tỷ muội chúng ta, còn là vì ý tứ người trong nhà, năm đó Bình Nam tướng quân chỉnh chiến lại bị thương, nếu không phải có Diêu thần y cứu chữa, chỉ sợ đã quy thiên, hữu tướng Phong đại nhân và Bạch gia đã nhận nhiều ân huệ của Diêu gia, cho nên chúng ta hy vọng A Hoành có thể sống tốt, coi như giúp đỡ người trong nhà chưa gặp nhiều năm thương nhớ.”
Phượng Cẩn Nguyên nghe lời nói của Huyền Thiên Ca, không khỏi hồi tưởng cùng nàng, cứ tưởng không nghĩ đến, quả nhiên hắn nhớ tới năm đó Diêu Hiển đem Bình Nam tướng quân đang cận kề cái chết kéo trở về. Còn có Phong gia, Bạch gia, thậm chí những người có †ên tuổi trong kinh, bao gồm là người đang ở ngôi cửu ngũ trong hoàng cung, người nào là chưa chịu chi ân của Diêu Hiển? Có tiền có quyên không đáng sợ, một thần y diệu thủ hồi xuân, mới là đáng sợ nhất!
Nghĩ như vậy, rồi lại bắt đầu cân nhắc Phượng Vũ Hoành. Nếu Diêu thị vẫn là chủ mẫu, nay Phượng gia sẽ có quang cảnh như thế nào?
Trầm Ngư nhìn ra suy nghĩ biến hoá của Phượng Cẩn Nguyên, không khỏi gọi nhỏ hắn một tiếng: “Phụ thân.”
Phượng Cẩn Nguyên hoàn hồn, nhìn Trầm Ngư, nỗi lòng liền thu lại. Lại như thế nào, cũng không bằng tiền đồ sau này của Trầm Ngư, người luôn phải có lựa chọn lấy hoặc bỏ, nếu hắn bảo áp Trầm Ngư ở nơi này, thì không khỏi lại thiên về một hướng.
Lão thái thái sau khi Huyền Thiên Ca nói thì cũng tỏ thái độ: “Xin quận chúa yên tâm, các vị tiểu thư cũng xin yên tâm, lão thân sẽ không bạc đãi A Hoành, Phượng gia cũng sẽ không bạc đãi ba người mẫu tử Diêu thị.”
Diêu thị đứng ở một bên, tay kéo Tử Duệ, nghe Huyền Thiên Ca nói, lại nhìn biểu hiện mấy người. ký ức cuồn cuộn kéo đến, nước mắt tràn ra.
“Được rồi." Huyền Thiên Ca gật đầu, “Hôm nay bản quận chúa đến không mang theo lễ vật gì, nhưng có hai ân điển, không biết lão phu nhân và Phượng đại nhân có bằng lòng hay không?”
“Nguyện ý!” Lão thái thái nhanh chóng nói tiếp. Buồn cười, ân điển của Vũ Dương quận chúa, tuỳ tiện có được sao.
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng chắp tay hạ bái: “Thần, đa tạ quận chúa.”