Thần Y Độc Phi

chương 234: nhị tiểu thư thật tà môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phượng Cẩn Nguyên, từ trước đến nay chẳng qua là cảm thấy nữ nhỉ này rất khác so với ba năm trước khi rời phủ, tính tình lãnh đạm thì thôi, nay lại mang thêm mấy. phần ngoan độc. Hắn biết nàng biết võ công, biết nàng thông thạo y thuật, nhưng cũng chưa từng giống như bây giờ, trong lòng càng sinh ra thêm vài phần sợ hãi đối với nữ nhi do mình sinh ra này.

Theo bản năng người liền ngửa về phía sau, muốn cùng mặt của Phượng Vũ Hoành tạo ra khoảng cách, nhưng người cũng dựa vào lưng ghế dựa, Phượng Vũ Hoành mang đến cho hắn một loại cảm giác kh ủng bố và áp bách lại ngày càng tăng.

“A Hoành" Lão thái thái nhìn ra có điểm không đúng, muốn khuyên mấy câu, nhưng nhìn Phượng Vũ Hoành đang toát ra vẻ mặt đầy lạnh lùng, nàng chỉ là nhìn một chút đã đổ mồ hôi lạnh. Chỉ gọi một tiếng, liền không biết nói lời gì tiếp theo.

Trong chốc lát, bầu không khí trong sảnh phòng hết sức quỷ dị. Lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên hai người đều bị Phượng Vũ Hoành hù dọa đến sợ. Không ai dám nói gì cả, nhưng chỉ cần người tinh tế chút nhận định sẽ thấy hai người này đang khế run rẩy thân mình, tim Phượng Cẩn Nguyên đập thình thịch, cả mi tâm cũng nhíu lại.

“Phụ thân.” Cuối cùng Phượng Vũ Hoành lại nói, “Người làm Thừa tướng nhiều năm, cũng không biết lời nào có thể nói, lời nào không nên nói. Càng cũng không biết những lời nào thì nên nói trước mặt người nào, lời nào tuyệt không nên nói trước mặt người nào. Nữ nhi thật thể hiểu nổi, người ngu ngốc như vậy, làm sao có thể leo lên được vị trí Tả tướng đương triều?”

“Ngươi...” Phượng Cẩn Nguyên vừa thẹn vừa giận, hắn là đại quan nhất phẩm đương triều, trừ Hoàng thượng cùng mấy vị hoàng tử ra, chưa từng có ai dám lên mặt khiển trách hắn như thế? Mà hôm nay, lại bị nữ nhi của hắn khoét ra vết cắt như thế nay, mặt mũi này của hắn... nên vứt đi đâu? “Nghiệt súc!” Hắn trừng mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, há miệng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt vì giận mà trợn ngược lên trên.

Phượng Vũ Hoành có thể bị hắn hù cho sợ sao? Người phụ thân này không biết xấu hổ nàng còn có thể chấp nhận, với bên ngoài còn có thể vì đối phương mà lưu lại cho hắn một chút tôn nghiêm của trưởng bối. Nhưng hắn dám mắng Huyền Thiên Minh, điều này, nàng tuyệt không nhịn!

“Nữ nhi ta đây đúng là nghiệt súc, còn phụ thân nhục mạ con rể tương lai của người, lại coi cái gì?” Ngươi đã không làm được phụ thân, thì cũng đừng yêu cầu ta giả được nhỉ nữ.

“Ta là phụ thân ngươi!" Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đứa con này từ trước đến nay chưa coi hắn như phụ thân, tuy là ba năm trước hẳn từ bỏ ba mẫu tử nàng, nhưng hôm nay ba người Diêu thị cũng đã hồi phủ, nếu như là tiểu bối, Phượng Vũ Hoành hẳn phải mang trong lòng cảm kích hẳn mới đúng, sao lại mãnh liệt một lòng muốn trả thù đến như vậy?”Không sai, ngươi là phụ thân.” Mặt của Phượng Vũ Hoành lại tiến gần đến phía trước chút, làm cho Phượng Cẩn Nguyên không còn chỗ để trốn. “Nhưng có thể phụ thân cũng đã quên, ngài là con dân của Đại Thuận, là thần tử của Hoàng thượng. Kẻ bề tôi, dám nhục mạ con vua, là trọng tội khám nhà diệt tộc, phụ thân vậy mà lại muốn đem toàn tộc Phượng gia cùng ngươi đồng loạt quỳ trên đoạn đầu đài?”

Từng câu từng chữ của nàng vang lên như có sức mạnh, lời nói khiến Phượng Cẩn Nguyên tuyệt không thể phản bác được, doạ lão thái thái sắc mặt trảng bệch.

Triệu ma ma đứng ở một bên bị dọa đến cả tim cũng sắp ngừng đập, âm thầm nghĩ nhị tiểu thư thật tà môn, rất là tà môn a.

Mắt thấy lão thái thái thở ra một hơi thì sắp thở không thông, Triệu ma ma không nghĩ được biện pháp nào nữa, đành phải nhắm mắt phá vỡ cục diện bế tắc, ngộp ngạt này nói: “Lão thái thái, xin ngài phải bảo trọng thân thể!”

Phượng Vũ Hoành nghe rõ ràng, một bên nhếch khóe môi, hung ác trợn mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, trong ánh mắt ý tứ cảnh cáo đến cực điểm.

Nhưng rất nhanh nàng liền ngồi thẳng lại, chớp mắt đã thu hồi hết lệ khí, lại chuyển hướng lão thái thái, trên mặt mang theo vạn phần ân cần... “Tổ mẫu, ngài đây là bị sao thế?”

Trong nháy mắt lão thái thái hoảng hốt, chỉ cảm thấy sự việc vừa rồi thấy tất cả đều là ảo mộng, Phượng Vũ Hoành không tức giận đối với Phượng Cẩn Nguyên, vẫn là người cháu gái ngoan sẽ vì nàng suy nghĩ, sẽ vì nàng chữa bệnh.

Triệu ma ma không ngừng giúp lão thái thái thuận khí, thấy Phượng Vũ Hoành chạy tới, liền chủ động nói: “Nhị tiểu thư mau nhìn một chút, lão thái thái như là nghẹt thở, thở không ra hơi.” Trong lúc bà nói chuyện với Phượng Vũ Hoành, cũng không dám nhìn nàng, đầu tóc tê dại từng trận, chỉ sợ Phượng Vũ Hoành lộ ra cái ánh mắt đáng sợ lúc nãy.

Nhưng rất nhanh, Phượng Vũ Hoành bây giờ cùng lúc trước như hai người khác nhau, bây giờ đứng tại đây, chỉ là một tôn nữ quan tâm thân thể sức khỏe của tổ mẫu.

Chỉ thấy nàng vươn tay ra, tiến về phía sau cổ của lão thái thái mà vỗ vỗ, cũng không biết vỗ trúng huyệt đạo nào, mà lão thái thái đang nghẹn thở thoáng cái đã thông thuận lại.

“Tổ mẫu, người trăm ngàn lần phải bảo trọng thân thể, cho dù phụ thân chọc ngài nổi giận, ngài cũng phải nhịn!” Một câu nói, đẩy cái nghẹn thở này của lão thái thái lên trên đầu Phượng Cẩn Nguyên.

Lão thái thái còn nói được gì, trong lòng trên dưới đều đang run rẩy vài lần, không cam lòng cũng phải thuận theo Phượng Vũ Hoành mà gật đầu.

Bất kể nói thế nào, lời nói trước đó của Phượng Cẩn Nguyên, đúng là đã quá với thân phận Thừa tướng của hắn. Nếu như không bàn đến quan hệ cha và con trong đó, thì những lời của Phượng Vũ Hoành nói, tuyệt đối không sai.

“Cẩn Nguyên, lời nói của con nên thân trọng lại.” Lão thái thái nhắm mắt nói một câu như vậy, thấy Phượng Cẩn Nguyên khẽ gật đầu một cái, lúc này mới hơi yên lòng. Lại nhìn Phượng Vũ Hoành, thấy mặt nàng đều mang theo sự thân thiết, nên cũng đánh bạo hơn nói một câu: “Con cũng đừng nóng giận với phụ thân con, hắn cả đêm không ngủ, cũng đều do nhớ mong tỷ muội các con đó nha. “Phượng Vũ Hoành tựa tiếu phi tiếu, “Cũng đúng! Phụ thân nóng lòng thương con, A Hoành thật rất cảm động, nhưng mà thật không biết tại sao đại tỷ cả người hồng y đi làm tỳ nữ bên cạnh Thanh Nhạc cô. nương nữa? Có nghĩ việc này sẽ làm liên lụy đến phụ thân, liên lụy đến Phượng phủ hay không.” Nàng nói chuyện không mang theo một tia ưu tư, nàng lại theo. thói quen bày ra khuôn mặt lãnh đạm, hung bạo, khiến lòng người nghe như nguội lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio