Rốt cuộc, châm xong bảy bảy bốn mươi chín châm, Trầm Ngư đổ mồ hôi ướt đẫm nệm giường, lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên với cái nha đầu kia cũng mệt mỏi chết khiếp.
Chỉ thấy Phượng Vũ Hoành vừa cho Hoàng Tuyền thu lại châm, vừa xoa tay, đồng thời ẩn ý nói: “Đúng là chứng bệnh kỳ lạ, nếu A Hoành hạ châm chậm chút nữa, chỉ sợ cả đời này đại tỷ tỷ vẫn không tỉnh lại được.”
Lão thái thái sau một hồi lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên: “May mà ta đi gọi A Hoành đến đây, nếu con còn mời lang băm nữa, làm chậm trễ Trầm Ngư thì con hối hận cũng không kịp.”
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, đặc biệt sau khi Trầm Ngư mở mắt thì lộ ra ánh mắt phẫn hận, như là bọ cạp độc muốn châm chết Phượng Vũ Hoành, sao có thể giống người vừa tỉnh lại sau hôn mê?
Hắn dường như hiểu được gì đó, nhìn đôi tay bị châm nát của Trầm Ngư, cả người hẳn liền rùng mình một cái... chẳng lẽ Trầm Ngư giả bệnh, mà chính mình và lão thái thái đều nghe Phượng Vũ Hoành nói, nữ nhi đau khổ?
Phượng Vũ Hoành nhìn ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên dần dần thanh tỉnh, biết rằng hắn đã thông suốt, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Phượng gia này, thật sự là càng ngày càng thú vị đây!
“Phượng Vũ Hoành!” Phượng Cẩn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhi này, kìm nén không thể tự tay bóp ch ết nàng, “Ngươi thật tàn nhẫn!”
Lời này nói nhỏ, chỉ là đến kế răng miễn cưỡng nuốt vào.
Phượng Vũ Hoành giương đôi mắt linh động chớp chớp nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười gây nghiện như thuốc phiện mê người lại có độc, mở miệng nói: “Thì sao?”
Đúng vậy! Thì sao?
Phượng Cẩn Nguyên hắn cho dù đoán ra Trầm Ngư giả bệnh, nhưng hắn có thể phá sao? Trầm Ngư dám thừa nhận sao?
Hai cha con này trừ việc vu oan, thì cái gì cũng không làm được. Trầm Ngư không làm gì đã trúng bốn mươi chín châm, bên ngoài còn phải mang ơn đối với người hạ châm, việc này làm bọn họ nghĩ lại đều muốn tức giận.
“Được rồi." Lão thái thái được Triệu ma ma hầu hạ sau mặt, sau đó mở miệng nói: “Nếu Trâm Ngư đã tỉnh, †a đây an tâm rồi.” Nàng phân phó hạ nhân trong phòng: “Các ngươi đổi y phục tốt cho đại tiểu thư đi, đệm chăn cũng đổi, đều bị mồ hôi làm ẩm hết rồi. Trước hết tắm rửa cho tỉnh táo, miễn lại bị phong hàn.”
Bọn hạ nhân gật đầu tuân lệnh, bắt đầu công việc lù bù lên.
Lão thái thái lại nhìn Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt tất cả đều là sự cảm kích: “Thật sự là đã vất vả cho. A Hoành rồi, hôm qua đã một đêm không ngủ, lại còn gọi ngươi, trong lòng tổ mẫu thật sự áy náy.”
Phượng Vũ Hoành trấn an nàng: “Tổ mẫu đừng nói như vậy, đừng nói người bệnh là đại tỷ tỷ, chính là người bên ngoài, chỉ cần một câu của tổ mẫu, A Hoành nhất định sẽ ra tay tương trợ.”
Lão thái thái cảm thấy vô cùng có thể diện, liên tục. khen A Hoành tốt, sau đó tay Phượng Vũ Hoành cùng nhau đi ra sân.
Để lại hai cha con Phượng Cẩn Nguyên và Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên đặc biệt muốn hỏi Trâm Ngư một chút có phải giả bệnh hay không. Mà khi hắn nhìn đến vẻ mặt phẫn hận của Trầm Ngự, liền cảm thấy không nhất thiết phải hỏi lại. Đáp án là chắc chắn rồi, chỉ là không biết tại sao Trầm Ngư phải giả bệnh như vậy.
Trở lại Đồng Sinh hiên, Hoàng Tuyền vẫn nghẹn cười rốt cuộc bùng nổ, ôm một gốc cây cổ thụ trong viện rồi cười to.
Phượng Vũ Hoành kiên nhãn chờ nàng cười xong, mới mở miệng: “Đã lắm sao?”
Hoàng Tuyền dùng sức gật đầu lia lịa: “Quá đã! Tiểu thư chiêu này của ngài vô cùng độc, nếu Vương gia biết nhất định cũng sẽ tán dương ngài như thế.”
Phượng Vũ Hoành xoa trán, độc? Cái này cũng được tán dương? Ngự vương phủ các ngươi tán dương người đúng là khác biệt!
Ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành ngủ thẳng tới trưa. Khi tỉnh lại, Diêu thị đang ngồi cạnh giường nàng, trong tay cầm một kiện y phục.
Nàng ngồi dậy xoa mắt, “Sao mẫu thân lại ở đây? Mấy thư này là gì?”
Diêu thị cười, “Làm cho con và Tử Duệ mỗi đứa một kiện y phục, còn thêm chút xíu nữa là xong.”
“Không phải trong phủ đều làm y phục rồi sao? Mẫu thân phí tâm làm gì?” Tay nàng sờ mảnh vải bông trắng kia, vô cùng mềm mại, so với đồ trong phủ đưa tới đúng là tốt hơn rất nhiều.
“Đây là của An di nương con cho người ra ngoài chọn, vải không nhiều lắm, chỉ đủ cho ba đứa các con mỗi người một kiện.” Diêu thị buông việc trong tay, đưa †ay vuốt v e tóc của Phượng Vũ Hoành, “Trước kia ở trong núi ăn ở không tốt, mái tóc của con vừa bị vàng đi lại còn thưa. Nay mái tóc chẳng những đẹp hơn, bộ dáng cũng đã trổ mã thành một mỹ nhân rồi.”
Phượng Vũ Hoành nghe ra được ý khác trong lời nói của Diêu thị, nhìn chằm chằm nàng một lát, nghiêm mặt nói: “Mẫu thân có chuyện cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.”
Diêu thị thở dài, giữ chặt tay nàng: “A Hoành, có một số việc mẫu thân không muốn hỏi, nhưng nghẹn ở trong lòng thật sự khó chịu, sau này nếu có người ngoài hỏi đến, cũng không biết nên trả lời thế nào.”
“Mẫu thân muốn hỏi ta lúc nào học được kĩ năng bắn cung?” Nàng biết, tuy biểu hiện ở cung yến Diêu thị không tận mắt thấy, nhưng trong phủ không có khả năng không ai nói chuyện phiếm, Diêu thị là người luôn tâm sự, chắc cũng nghỉ hoặc.