Thần Y Độc Phi

chương 261: phượng lão thái thái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người kia dĩ nhiên không muốn đi vào, làm Vong Xuyên Hoàng Tuyền phải lôi bọn họ vào trong phòng. Bọn họ không nghĩ rằng hai tiểu cô nương mảnh mai này không biết dùng cái gì mà có khí lực lớn như vậy, tránh cũng không tránh được, chạy lại không thoát.

Mãi đến khi vào gian phòng nhỏ kia, liếc mắt một cái đã thấy người ở trong lòng mọi người nghĩ rằng đã chết lại ngồi ngay ngắn trên giường, chỉ là trạng thái không được tốt lắm, phải cần tiểu nhị của Bách Thảo đường mới miễn cưỡng ngồi vững.

Phượng Vũ Hoành đi lên phía trước, tay đặt lên cổ tay, sau một lúc mới gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ thoải mái nói với người nọ: “Đã không còn gì đáng ngại, ngươi đừng lo“Vẻ mặt người nọ mờ mịt, nhìn Phượng Vũ Hoành nói: “Bọn họ nói ta vốn đã chết?”

Nàng gật đầu, “Theo ánh mắt của người khác thì đúng vậy. Nhưng theo ý ta, ngươi vẫn còn sống.”

Lời của nàng người nọ nghe không hiểu, nhưng cũng hiểu rằng tiểu cô nương này đã cứu mạng mình, định quỳ xuống đất dập đầu, lại bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại... Dập đầu với ta trong này, không bằng chúng ta ra bên ngoài, đem ngươi nói hết mọi chuyện cho mọi người cùng nghe.”

Người nọ dĩ nhiên nguyện ý phối hợp, dùng sức gật đầu, nhờ tiểu nhị nâng dậy, đi theo Phượng Vũ Hoành và Huyền Thiên Hoa đi ra ngoài.

Đến khi trở lại trước của Bách Thảo đường, khi mọi người thấy người vốn đang là một thi thể sống lại, hiện trường đều im lặng.

Ước chừng nửa nén hương, một chút âm thanh đầu không có.

Về sau, cũng không biết tiểu hài tử nhà ai đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: “Nương, ta đói!”

Mọi người bị đứa trẻ chọc cười vang lên, cuối cùng cũng hoà tan không khí kinh ngạc và sợ hãi mà “người chết sống lại” mang đến.

Vì thế mọi người đều bắt đầu nghị luận: “Lại có thể sống thật rồi, nhị tiểu thư Phượng gia này là thần tiên sao?”

“Thần tiên thì chắc chắn không phải, nhưng nhất định là thần y."

“Nghe nói nàng là ngoại tôn nữ của Diêu thần y trước kia.”

“Đây là y thuật chân chính của Bách Thảo đường! Về sau chúng ta bốc thuốc phải nhớ tới Bách Thảo đường.”

Cứ như vậy, Phượng Vũ Hoành vì Bách Thảo đường quảng cáo.

Mà khi điêu dân gây sự này đang nhìn người vốn đã chết lại tốt lành đứng trước mặt, một đám đều muốn rời đi. Chưa chờ bọn hắn xoay người, đằng sau không biết quan viên từ đâu xông tới, đem một đám người không thừa một ai khống chết gắt gao.

Phượng Vũ Hoành tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Nói thuốc viên của Bách Thảo đường ta có độc phải không? Người †a đã cứu sống, xin mời chư vị ở đây nghe một chút, rốt cuộc là thuốc viên của Bách Thảo đường có độc, hay là một đám lòng dạ có độc!”

Nàng vừa dứt lời, nam nhân được cứu kia đã được tiểu nhị đỡ đi lên phía trước, chỉ thấy hăn vươn một bàn tay, trực tiếp chỉ hán tử cao lớn thô kệch kia tức giận nói: “Hắn! Là hắn dẫn theo một cô nương che mặt đến tìm ta, ta đúng lúc nhiễm phong hàn, bọn họ cho ta tiền đến Bách Thảo đường xem bệnh, còn dặn là mua thuốc viên ở đây. Ta làm theo, thuốc cũng uống, bọn họ lại làm bộ tốt bụng mua bánh bao cho ta. Nhưng ta là do ăn bánh mau sau đó ngũ tạng quặn đau, kế tiếp thì không biết gì nữa. Căn bản không phải thuốc viên có độc, có độc là trong cái bánh bao mà hắn và cô nương kia mang tới!"

Chân tướng vừa lộ, Huyền Thiên Hoa lập tức quát một tiếng: “Bắt!”

Bọn quan binh không nói hai lời, một người áp giải một người trong đám gây sự kia đi.

Chúng đều là dân chúng bình thường, chẳng qua là mắt thấy làm chuyện ngu xuẩn, lại còn bị bại lộ, làm sao có bản lĩnh phản kháng, một đám sợ tới mức ầm ầm quỳ xuống, liều mạng xin tha thứ.

Đáng tiếc, tha mạng thì có thể, cũng phải có điều kiện...

“Bổn vương hỏi ngươi,“ Huyền Thiên Hoa nhìn đại hán kia nói: “Cô nương che mặt tột cùng là loại người nào? Nếu ngươi ăn ngay nói thật, bổn vương sẽ tha ngươi tội chết.”

Vẻ mặt đại hán mịt mờ, “Cho tới bây giờ nàng ta đều che mặt, có nhiều tiền, vừa ra tay đã cho mỗi người chúng ta trăm lượng bạc. Đối với ta thật sự không biết nàng ta là ail”

Có người phụ hoạ nói: “Nhớ lại đến tột cùng có bộ dạng gì cũng không thấy rõ ”

“Đúng vậy!” Đại hán nói: “Trên đầu nàng ta đội đấu lạp, khăn che mặt rất dày, rủ xuống đến thắt lưng, cái gì chúng ta cũng không thấy rõ.”

Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu như thế, cũng chỉ có thể lấy tội mưu sát nhốt bọn ngươi vào tử lao.”

Hắn không nói thêm nữa, chỉ giơ tay lên, vô số quan sai nhất nhất một độngt ác, áp giải một đám điêu dân rời đi.

Rốt cuộc, trước cửa Bách Thảo đường lại yên tĩnh trở lại.

Phượng lão thái thái thở phào một cái, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, nhưng đối với việc Phượng Vũ Hoành có thể cứu sống người chết mà cảm thấy ngạc nhiên.

Phượng Cẩn Nguyên cũng như thế. Chỉ nói ngắn ngủn ba năm, nữ nhỉ này y thuật lại có thể tiến bộ tinh tiến đến như thế, nếu lại cho nàng ba năm nữa, còn có thể cao nữa không?

Không đợi bọn hắn cân nhắc nhiều, chỉ thấy dân chúng vây xem đột nhiên từng lớp từng lớp quỳ rạp xuống, một đám thành kính hướng về phía Bách Thảo đường và Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu lên.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy một trận này đều khiếp sợ, mà tiếng hô của đám dân chúng lúc này nhất tề vang lên: “Bách Thảo đường tế thế cứu nhân, Phượng thần y có thể tái sinh! Phượng gia là cứu tỉnh của chúng ta!”

Một câu này, Phượng gia cũng được lây vinh dự theo, nhận hết lễ ngộ của mọi người.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Phượng lão thái thái không khỏi lại lâng lâng, nàng đã nói, nhị tôn nữ này là cao thủ nghịch chuyển Càn Khôn, thế nào, nay Phượng gia cũng được người người tán thưởng.

Phượng Vũ Hoành cười chờ đám người lễ bái ba lần, lúc này mới cao giọng nói: “Mau mau đứng lên, tế thế cứu nhân là bổn phận của Bách Thảo đường, chỉ hy vọng chuyện như vậy về sau không được phát sinh nữa, mạng người quan trọng, ai cũng không thể lấy tính mạng người khác đi mưu cầu tiền tài. Luật pháp Đại Thuận không chỉ dùng để trừng phạt ác nhân, mà còn dùng để ràng buộc lòng người. Thiện ác cũng có quả báo, nhân quả tuần hoàn, luật pháp tự tại lòng người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio