Thần Y Độc Phi

chương 281: phải làm nhanh mới được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu ma ma dùng sức đỡ lão thái thái, chính mình cũng mệt đến đầy mồ hôi. May mà lão thái thái xem như. còn tỉnh táo, còn nhớ ra là phải nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: “Ngươi đã ra quyết định, ta cũng không còn lời nào để nói, chỉ là phải tìm cách làm tất cả mọi người ở đây ngậm miệng, ngươi tự nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đi. Mặt khác, quan tài của Tử Hạo nhất địng phải tuyển chọn kĩ lưỡng, dù không được chôn trong phần mộ tổ tiên nhưng vẫn có thể gần với phần mộ của phụ thân ngươi một chút, dù sao khi còn sống người hắn yêu thương nhất vẫn là Tử Hạo.”

Phượng Cẩn Nguyên trịnh trọng gật đầu, dặn Triệu ma ma: “Mau mau đỡ lão thái thái về đi.”

Triệu ma ma đáp ứng, nhanh chóng đỡ lão thái thái đi.

Trong phòng chỉ còn lại Kim Trân bồi ở bên cạnh hắn, Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng thở dài nói: “Cũng may đêm nay thân thể ngươi không tốt mới phát hiện ra chuyện này, bằng không còn không biết xảy ra loại chuyện gì.”

Thần sắc Kim Trân cũng bi ai, trong lòng liên tục cầu nguyện, Phượng Vũ Hoành ngần vạn lần tuyệt đối không được trúng loại thuốc này a!

“Ngươi cũng nên đi về đi.” Hắn võ vỗ bả vai Kim Trân: “Đầu còn có đau không?”

Kim Trân lắc đầu: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thiếp thân sao có thể để loại bệnh nhỏ như vậy làm lão gia phân tâm, lão gia cứu yên tâm, thiếp thân không sao.”

Phượng Cẩn Nguyên không khỏi cảm thán: “Thì chỉ có ngươi là hiểu chuyện nhất. Đi thôi, nghỉ ngơi thôi.”

Rốt cục, Kim Trân cũng rời đi, Phượng Cẩn Nguyên sự chỉ huy người bên dưới: “Đem thi thể Đại thiếu gia sắp đặt ở phòng bên, trời vừa sáng đi mua quan tài ngay. Nhớ kỹ, chuyện tối nay nếu ai dám lộ ra ngoài một chữ, đừng trách bổn tướng giết cả nhà các ngươi.”

Bọn hạ nhân dù sao cũng là làm việc nhiều năm trong Phượng phủ, sao không hiểu được quy củ ấy. Tuy chuyện tối nay thật là thiên cổ kỳ văn(*), nhưng hậu môn thâm trạch(**), có chuyện lạ gì mà không xay ra, đám người kia sớm khôi phục trở lại sau chấn động vừa rồi, từng người từng người cung kính đáp: “Lão gia, bọn nô tài không nhìn thấy bất cứ chuyện gì.”

(*)Thiên cổ kỳ văn: chuyện hiếm gặp

(**)Hậu môn thâm trạch: dạng như đời người khó lường ak.

Nhìn Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng.

Chờ một chút trong phòng đã dọn dẹp xong, lúc này Phượng Cẩn Nguyên mới nhìn về phía Phượng Trầm Ngư một lần nữa.

Nàng vẫn còn ngồi trên mặt đất, vẫn là tư thế khi bị lão thái thái đẩy ngã, không nhúc nhích, đôi mắt đã sớm không còn thần thái như trước, thoạt nhìn cả người như người thực vật.

Phượng Cẩn Nguyên khép hờ mắt, hắn hi vọng chuyện tối nay là một giấc mộng, như vậy hắn thì sẽ không mất đi một đứa con trai, cũng sẽ không uổng một đứa con gái.

Tiếc thay, làm đôi nam nữ này tự làm tự chịu. “Những năm qua, vi phu dạy ngươi không ít.“ Hắn mở miệng như nói chuyện xưa: “Từ tứ thư ngũ kinh đến cầm kì thi họa, dù ngươi không tỉnh thông mọi thứ những cũng chẳng người thường nào có thể so sánh. Nhưng vì sao khi có chuyện xảy ra, ngươi lại không thể tự mình xử lý?” Hắn thật sự không thể lý giải: “Trâm Ngư ơi là Trầm Ngư, đầu óc ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Lúc đó, mẹ ngươi thường khen ngươi rất thông minh, chẳng lẽ thông minh quá lại tự hại mình?”

Phượng Trầm Ngư ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, khàn giọng mở miệng: “Ta chỉ muốn giết Phượng Vũ Hoành.”

“Hồ đồ!" Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên vẩy tay áo, chỉ vào Trầm Ngư nói: “Ngươi là đồ sứ, ngươi dùng thân thể chính mình liều đi theo nàng ta một cái hũ sành cũ? Ngươi là thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc?” Phượng Cẩn Nguyên sắp bị Trầm Ngư làm cho tức chết: “Vi phụ bồi dưỡng ngươi bao năm nay, là vì cái gì trong lòng ngươi tự rõ, thế nào mà Phượng Vũ Hoành vừa hồi phủ lại có thể hại ngươi thành cái dạng này? Ngươi không để ý nàng không được sao? Nàng có viện của nàng, cách xa ngươi tám trượng, các ngươi hoàn toàn có thể bình an vô sự, ngươi tội tình gì phải đối đầu với nàng?”

Phượng Trầm Ngư cũng không hiểu, ban đầu là nàng nhìn Phượn Vũ Hoành không vừa mắt, nhưng có thời gian ngắn như Phượng Cẩn Nguyên nói vậy, nàng không đụng đến Phượng Vũ Hoành, thế nhưng nha đầu ấy dường như sẽ chủ động tìm đến tận cửa sinh sự.

“Phụ thân...” rốt cục Phượng Trầm Ngư lại nước mắt chảy, nàng đã hiểu, phụ thân đã tha chết cho nàng, như thế đối với nàng là còn ôm ấp tia hy vọng, bây giờ truy cứu ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa, trước mắt, phụ thân là người nắm giữ sống chết cùng vận mạng của nàng. Nàng ôm chặt lấy chân Phượng Cẩn Ngụ) ên khổ sở cầu xin: “Nữ nhi sai rồi, nữ nhỉ tt Ï cầu phụ thân mau cứu nữ nhi, nữ nhi không nghĩ cứ như vậy bị Phượng gia từ bỏ al”

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nữ nhi này ký thác hy vọng lớn nhất, trong lòng không khỏi bối rối.

Trong lòng hắn biết rõ, việc đêm nay nhất định có người âm thầm động tay động chân, Phượng Trầm Ngư hạ dược Phượng Vũ Hoành chẳng biết vì sao ngược lại hại ngược bản thân nàng, mà Phượng Tử Hạo vì sao nửa đêm canh ba lại bất chợt đi tới phòng Phượng Trầm Ngư? Trong này nhất định có vấn đề. Mà vấn đề này, chín phần mười là do từ hai nha đầu Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền.

Nhưng mặc dù như thế thì có thể như thế nào nữa? Là do Trầm Ngư hại người trước, nhân gian có câu “Gậy ông đặp lưng ông”. Còn phải nói thêm, cho dù đối phương không để ý, thì hắn có thể đem hai nha đầu kia xử trí như thế nào đây? Nhân gian lại có câu, chuyện rõ rõ ràng ràng, không phục thì đánh, nhưng ám vệ của ngươi có thể đánh thắng chúng sao?

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu, chân động đậy, Trầm Ngư kéo ra: “Mấy ngày này, ngươi không cần ra khỏi phòng, ta sẽ an bài chúng ta mau chóng trở lại kinh thành. Ngươi an ổn đợi ta, mặc dù hồi kinh cũng không được tùy ý ra khỏi phủ. Chuyện bên ngoài vi phu sẽ nghĩ cách sắp xếp, hôn sự của người cùng tam hoàng tử cũng phải mau chóng định cho nhanh, có một số chuyện... phải làm nhanh mới được.”

“Thế nhưng...” Phượng Trầm Ngư nghe còn phải đính hôn với tam hoàng tử, không khỏi sợ lên: “Bây giờ nữ nhỉ..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio