Thái độ Hàn thị tương đối nhiệt tình nhưng thái độ Phấn Đại sẽ không có tốt như vậy, thậm chí còn mang theo chút ghét bỏ đẩy Hàn thị, sau đó vênh váo tự đắc bước vào phủ, đi được vài bước, đến lúc cách đám người đi ra một chút nàng mới dừng lại.
Tiểu cô nương hất cầm, trông có vẻ ngông cuồng tự đại quét mắt một vòng nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Phượng Trầm Ngư.
Chợt nghe nàng hừ lạnh một tiếng, trợn tròn mắt, ngay cả chào cũng không có.
Phượng Trầm Ngư chớp mắt trừng mắt về phía Hàn thị, trực giác nói cho nàng biết chuyện Phượng Đồng huyện phát sinh, Hàn thị nhất định là báo cho Phấn Đại biết.
Hàn thị đi theo phía sau Phấn Đại vào phủ liền đón được ánh mắt như vậy của Phượng Trầm Ngư, ngay tức khắc mặc kệ —— “Đại tiểu thư, vô duyên vô cớ, ngươi trừng ta làm gì?” Nữ nhi trở về phủ, nàng cũng có sức lực nói chuyện hơn.
Phượng Trầm Ngư tức sôi ruột: “Đây là đạo lí gì? Ta là dòng chính nữ Phượng gia, ngươi thân là thiếp cũng dám nói với ta như vậy sao?”
“Ta nói chuyện như thế nào?” Hàn thị hỏi ngược lại nàng: “Ngươi đúng là dòng chính nữ thì sao, cũng không thể trừng mắt oan uổng nhìn ta như thế. Ta vừa đón tứ tiểu thư vào phủ, chưa kịp nói một câu, ngươi đã cáu kỉnh với ta, ta tìm ai nói lí lẽ đây?”
Phượng Trầm Ngư mặt âm trầm nói: “Ngươi làm gì trong lòng ngươi tự rõ! Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được!”
“Ta làm cái gì? Đến cũng là ta đã làm gì?” Hàn thị hắng giọng gào thét: “Mọi người giúp ta phân xử xem, rút cuộc là ta đã làm gì không phải? Đại tiểu thư thân phận cao quý, chúng ta đều kính trọng ngươi nhưng ngươi khi không lại kiếm chuyện vậy chúng ta cứ nói rõ ra xem. Ngươi nói ta đã làm gì? để mọi người ở đây phân xử. Nếu thật là ta làm thì ta nhận, nhưng ta cái gì cũng không làm mà ngươi lại nói như thế, vậy chúng ta đi tìm lão gia và lão thái thái làm chủ!”
Phượng Trầm Ngư tức giận đến bắp chân cũng run cầm cập, nàng ta (DT) đã nói như thế thì nàng (PTN) còn gì để nói? Chuyện kia bây giờ đã trở thành điều cấm kị trong phủ, bản thân nàng cũng ước gì đó chỉ là một giấc. mộng. Bây giờ nàng cũng Hàn thị nói lý, nàng làm sao có thể?
Nàng quay đầu đi chỗ khác, khô cằn ngậm bồ hòn này.
Lúc này, Phượng Phấn Đại nói chuyện, nhìn Phượng Trầm Ngư, bất chợt đã cười phá lên, sau đó nói: “Đại tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, thần sắc người dường như tốt hơn trước kia không ít! Chà chà, gương mặt này thật không. biết đã tẩm bổ bao nhiêu, nhầy đến độ có thể nhéo ra nước.”
Kỳ thực nói vậy cũng không có gì, nếu như bị tiểu thư khác nghe, chỉ có thể cho rằng là lời hay khen tặng mình.
Nhưng vào tai Phượng Trầm Ngư thì lại khác, nàng nghe. thế nào cũng cảm thấy lời Phấn Đại nói mang ý khác, đang cười nàng.
“Hàn thị!" Nàng hung hăng cắn rang: “Phụ thân sớm đã nói mọi người trong phủ nói năng phải thận trọng, ngươi lại tung tin đồn ác ý như vậy, đủ thấy tâm địa ác. độc, ta chắc chắn sẽ đi nói với phụ thân, để phụ thân vì †a làm chủ!” Nói xong, xoay người rời đi.
Lại nghe được Hàn thị sau lưng nàng cao giọng kêu: “Ngươi thích thỉnh ai làm chủ thì tùy ngươi! Chính ngươi làm việc tốt gì tự ngươi rõ, đừng lôi người khác vào. Dòng chính nữ! Ta khinh!”
Bây giờ Hàn thị gào lên như vậy không kém Thẩm thị ban đầu bao nhiêu, nhìn thấy bộ dáng của Hàn thị, An thị kéo Tưởng Dung đi theo, ngay cả Kim Trân cũng không muốn ở lại.
Phấn Đại trừng mọi người, cuối cùng quay đầu nói với Hàn thị: “Ta đã lâu không ở trong phủ, mặt mũi ngươi vẫn thấp kém như thế. Một tòa Phượng phủ lớn như thế, ngay cả một người ngươi cũng không thể làm lung lay? 'Thế này sao được? Tương lai xảy ra chuyện gì, cả người nói giúp ngươi cũng không có.”
Hàn thị bị nói như thế liền phản bác: “Lung lay thế nào? Ngươi xem Diêu thị và An thị quan hệ tốt như thế, dù Phượng Vũ Hoành thật sự có chuyện, An thị có Diêu thị chống lưng thì đẩy kiểu gì?”
Phấn Đại ngẫm lại thấy cũng phải, Phượng gia từ trước đến giờ ân tình đều đã đạm bạc, toàn bộ mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình, ngoài ra không trông cậy vào ai được.
“Đúng.” Hàn thị tiến lên, nhỏ giọng nói với nàng: “Ta đem chuyện kia nói với ngươi, ngươi ngàn lần không được nói ra ngoài, việc đó nếu để truyền ra ngoài, chẳng. phải Phượng Trầm Ngư bị hủy sao, phụ thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy. Nếu hắn đổ, chúng ta cũng không trông cậy vào ai được."
Phấn Đại hừ lạnh một tiếng: “ như vậy. Phượng Trầm Ngư, h đó quay người đi vào trong phủ.
"Ta cũng không có ngốc rừng mắt một cái, sau
Hàn thị ở phía sau thấy Phấn Đại đi sai hướng, vội vàng nhắc nhở nàng: “Chúng ta phải đi Thư Nhã viện, ngươi vừa hồi phủ, phải đi thỉnh an lão thái thái.”
“Không đi.” Phấn Đại cự tuyệt: “Hôm nay ta phải dậy sớm, lại phải ngồi xe ngựa thật lâu, sắp mệt chết, chờ ta †äm xong ngủ một giấc trước, tỉnh dậy nói sau đi!” Nói xong, đã tang tốc bước về phía trước.
Hàn thị cảm thấy đứa nhỏ này dường như càng ngày càng ngông cuồng hơn trước, trong lòng hơi khó chịu, nàng một bên sợ lão thái thái, một bên lại cảm thấy Phượng gia đối xử với Phấn Đại như thế, thái độ như vậy của Phấn Đại là đương nhiên.
Lòng mâu thuẫn như vậy, hai mẹ con hồi viện của mình. Hàn thị phân phí hạ nhân hầu hạ Phấn Đại tắm rửa nghỉ ngơi, đồng thời cũng cho người qua Thư Nhã viện của lão thái thái nghe động tĩnh. May mà hạ nhân báo cho nàng biết lão thái thái còn đang ngủ, lúc này mới yên lòng.
Phấn Đại này ngủ một giấc đến lúc ăn cơm tối, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền bị Hàn thị trực tiếp kéo đến Thư. Nhac viện.
Khi các nàng đến đó, đã thấy Trầm Ngư cùng Tưởng Dung ngồi bên cạnh lão thái thái, có hạ nhân đang đưa cho các nàng quần áo màu đông mới tỉnh.
Phấn Đại vừa vào phòng liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, lão thái thái uống một chén thuốc, chắc chắn mùi thuốc trong phòng nồng hơn. Hơn nữa hôm qua Diêu thị đưa tới thuốc cao dán, mùi thuốc cao cùng mùi chén thuốc nhập với nhau, đã nồng nay còn nông hơn.
“Đây là mùi gì phẩy ở trước mũi: