Phượng Vũ Hoành đã từng nghe chuyện ngày đó, gật đầu liên tục: “Tổ mẫu, người không cần quá sốt ruột, bệnh về eo của tổ mẫu A Hoành có thể trị. A Hoành đã trở lại, nhất định sẽ không để tổ mẫu lại bị nỗi khổ ốm đau.”
Tổ tôn hai người nói vài lời thôi, cảm xúc lão thái thái cuối cùng vững vàng lại, lại nhìn Diêu thị, đột nhiên nhớ tới tin tức lúc trước nghe nói, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng hạ chỉ phải khôi phục vị trí chủ mẫu cho ngươi?”
Diêu thị gật đầu, nhưng trên mặt không thấy mừng rỡ. Nàng đối với chuyện này kỳ thực cũng không có cao. hứng, đối với Phượng Cẩn Nguyên nàng đã sớm không còn tình cảm, làm thất thiếp an ổn sống cũng không tệ.
Lão thái thái nhìn ra Diêu thị không quá cao hứng, cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ thở dài nói: “Dù sao nghĩ lại cho bọn nhỏ, đích tử đích nữ thế nào cũng dễ nghe hơn là thứ tử thứ nữ.”
Diêu thị gật đầu: “Con dâu biết.” Xưng hô thay đổi, lão thái thái lúc này mới vui mừng cười phá lên.
Tiếc thay, thời gian nàng cười quá ngắn, chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói với Triệu ma ma: “Thỉnh ma ma chạy tới tiền viện một chuyến, mời phụ thân và tất cả người trong phủ đến Thư Nhã viện, nói A Hoành còn một đạo thánh chỉ chưa công bố.”
“Còn có thánh chỉ?” Tất cả mọi người đều hồ đồ, lão thái thái tăng cường hỏi nàng: “Còn có thánh chỉ sao? Là tốt hay xấu?”
Phượng Vũ Hoành chỉ cười không nói. Triệu ma ma hết cách, chỉ đành làm theo, vội vã đi.
Diêu thị cũng hướng mắt nhìn Phượng Vũ Hoành ý tứ hỏi thăm, chỉ thấy nàng cười một cái an ủi, ý bảo Diêu thị đừng lo.
Ba vị chủ tử trong phòng đều không nói nữa, lão thái thái nằm ngửa trên giường con ngươi chuyển loạn, trong lòng không ngừng suy đoán thánh chỉ trong tay Phượng Vũ Hoành rốt cuộc là như thế nào. Diêu thị đã là chủ mẫu, bản thân nàng cũng đã là huyện chủ, còn có đại sự gì có thể phát sinh ở Phượng gia?
Lão thái thái nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có thể đợi mọi người trong nhà tới, nhất định là có liên quan đến Phượng gia, trong lòng nàng lại lo lắng, Phượng Vũ Hoành trở lại nàng đúng thật là cao hứng nhưng lại sợ Nhị tôn nữ này lại mang đến cho Phượng gia hung tin nào đó. Với tình trạng hiện giờ của Phượng gia thật sự không chịu nổi đả kích nữa.
Không lâu sau, mọi người trong phủ đã được Phượng Cẩn Nguyên dắt vội tới Thư Nhã viện. Phượng Cẩn Nguyên trầm ngâm, trên mặt đen đến nổi có thể dạo người khác, Tưởng Dung bị hắn gọi hỏi chuyện, vừa đi vừa hỏi: “Vi phu hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không biết trong tay Nhị tỷ ngươi có thánh chỉ gì sao?”
Tưởng Dung cũng sắp khóc, đoạn đường này Phượng Cẩn Nguyên không ngừng hỏi nàng, nhưng nàng quả thật không nghe nói có thánh chỉ a!
'Thấy không hỏi ra được gì, Phượng Cẩn Nguyên mới lắc đầu, đành thở dài, nhanh chân hướng Thư Nhã viện. An thị đi phía sau nhanh chóng bước lên trước nói: “Không sao đâu, phụ thân ngươi chỉ hỏi thôi, sẽ không trách ngươi.”
Tưởng Dung gật đầu, có trách hay không, kỳ thực nàng cũng không để ý chút nào, người phụ thân này lãnh †âm đ ến như thế nào nàng biết, căn bản không thể khơi mào một chút tình thương nào từ Phượng Cẩn Nguyên.
Rốt cục tất cả mọi người vào phòng, lão thái thái nghiêng đầu sang nhìn Phượng Cẩn Nguyên, đặc biệt chỉ vào Phượng Vũ Hoành để hắn nhìn thử xem nữ nhi của hắn. Theo lời của Phượng Vũ Hoành, trong tay nàng còn một thánh chỉ giống như tảng đá lớn đặt trong lòng nàng, cơ hồ không thể thở nổi.
“Ngươi nói còn có thánh chỉ?” Phượng Cẩn Nguyên ngay cả tên A Hoành cũng chưa gọi, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Phượng Vũ Hoành cười cười, đứng lên, không đáp. hắn lại câu hỏi của hắn, lại hỏi một câu khác: “Phụ thân, bây giờ ta khôi phục lại vị trí chủ mẫu của mẫu thân, người cao hứng hay mất hứng?”
Phượng Cẩn Nguyên không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, người khế run, sau đó mở miệng nói: “Vi phụ đương nhiên cao hứng.” Hắn nói vậy nửa thật nửa giả, từ phương diện tình cảm cá nhân mà nói Diêu thị bây giờ không hợp ý hắn. Nhưng từ phương diện Phượng gia mà suy nghĩ, bây giờ Hoàng thượng đối với Diêu gia rõ ràng là bắt đầu lấy lòng, Phượng gia có Diêu thị làm chủ mẫu dương nhiên là chuyện tốt. Vì thế bổ sung một câu: “Những năm nay mẹ ngươi chịu không ít khổ sở, vi phu chắc chắn sẽ bồi thường.”
Diêu thị mi tâm càng nhíu chặt chau mày, theo bản năng hướng Phượng Vũ Hoành bước về sau nửa bước, xoay mắt đi, không muốn nhìn hắn.
Phượng Vũ Hoành kéo tay Diêu thị trở lại, cũng hỏi nàng một câu: “Không cần cân nhắc về ta và Tử Duệ, A Hoành chỉ hỏi mẫu thân, người muốn làm chủ mẫu Phượng gia, làm chính thê của hắn hay không?”
Diêu thị lắc đầu: “Không muốn.”
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng đặc biệt khó chịu khi nghe, tức giận hừ một tiếng: “Ngươi thật không biết phân biệt!”
Diêu thị lúc này mới nhìn hắn, mặt tràn đầy vẻ giận dữ: “Diêu gia ta lúc trước xuống dốc, ngươi vứt ba mẹ con ta đến thâm sơn, bây giờ Diêu gia ta có chút khởi sắc, ngươi lại gấp gáp đến lấy lòng. Phượng Cẩn Nguyên, đến cùng ngươi là hạng người gì?”
Một câu nói kia, là tiếng lòng của tất cả thất thiếp của hắn, bao gồm Hàn thị.
Các nàng theo Phượng Cẩn Nguyên hơn nhiều năm người, Phượng Cẩn Nguyên là người như thế nào sao. các nàng lại không biết. Kỳ thực Diêu thị nói không sai, loại nam nhân như thế sẽ không vì nữ nhân mà mạo. hiểm, cho dù là chính thê của hắn.