Có lẽ bởi vì tuyết lớn trời tối, xe ngựa Phượng Vũ Hoành thay đổi phương hướng, ba chiếc xe phía sau căn bản chưa từng có cảm giác, ngay cả cái phu xe đã chết kia cũng thật khéo mà ngã xuống trong một đống tuyết, lập tức bị tuyết đọng che phủ, vết máu đều chôn dưới tuyết, gần như không lưu lại đường phố nửa điểm dấu vết.
Trầm Ngư ngồi chiếc xe cách Phượng Vũ Hoành gần, phu xe chỉ cảm thấy xe nhị tiểu thư chạy thực sự cho chút nhanh, hắn cũng không dám tăng tốc, dù sao đường trơn, vẫn là ổn thỏa tốt hơn.
Lúc xe ngựa Phượng Vũ Hoành đậu ở trước cửa Ngự vương phủ, gác cổng trước cửa vừa vặn đã quét sạch tuyết đọng.
Lúc gác cổng nhìn thấy xe ngựa sửng sốt một hồi, bởi vì Ban Tẩu là ám vệ, cơ bản không xuất hiện ở trước mặt người khác, gác cổng căn bản cũng không nhận ra hắn. Chuẩn bị tiến lên hỏi thử bọn hắn là ai, chỉ thấy rèm xe vén lên, đầu nhỏ Phượng Vũ Hoành từ bên trong chui ra: “Ta là Phượng gia nhị tiểu thư.”
Chỉ một câu, gác cổng kia giật mình suy nghĩ, lập tức nghĩ tới thân phận Phượng gia nhị tiểu thư tương lai là Ngự vương phi. Lại cẩn thận quan sát Phượng Vũ Hoành, quả nhiên là bộ dáng lúc trước hắn từng thấy ở trước cửa Bách Thảo Đường.
Vì thế không nhiều lời, lập tức cho người mở cửa phủ, trực tiếp để Ban Tẩu đánh xe vào sân.
Phượng Vũ Hoành lần đầu tiên tới Ngự vương phủ, nhưng cũng không có tâm tình đánh giá, vừa xuống xe lập tức thì nhìn Chu phu nhân tới trước mặt, vừa thấy Phượng Vũ Hoành cùng Ban Tẩu như vậy đã biết nhất định xảy ra chuyện, nhanh chóng dẫn người vào nội viện.
Người mới vừa vào nội viện, còn chưa vòng qua hành lang uốn khúc, chỉ thấy Bạch Trạch đẩy Huyền Thiên Minh đang tới bên này đón.
Hai người vừa đối mắt, Phượng Vũ Hoành ®ập tức khẽ ?ắc đầu, ánh mắt ra vẻ an tâm, hắn ?úc này mới hơi yên #òng, nhưng vẫn đưa tay cho Phượng Vũ Hoành.
Nàng chạy chậm chạy về phía hắn, rất tự nhiên hai tay năm chặt nhau, đồng thời nói: “Truên đường xảy ra chút chuyện, nhưng ta không bị thương.”
Vừa nói vừa thay Bạch Tuạch đẩy xe ®ăn. “Thuộc hạ cho người đi điều tra.”
Bạch Tuạch nói một câu thế này đã rời khỏi, Ban Tẩu cùng với Cchu phu nhân cũng không tiếp tục đi theo hai người.
Phượng Vũ Hoành đẩy Huyền Thiên Minh đi trở về, dưới sự chỉ dẫn của Huyền Thiên Minh, vẫn vào phòng ngủ của hắn.
Phòng ngủ Huyền Thiên Minh rất lớn, chỉ ?à phòng riêng đã cách bốn ngăn, nhưng nàng nơi nào có tâm tình tham quan, vừa vào phòng ?ập tức đóng kỹ cửa phòng, ?ai đưa mũi tên trong tay ?ên phía trước: “Ngươi xem thử mũi tên này. Ban Tẩu nói không giống như của Đại Thuận, nhưng ta xem không hiểu.”
Hắn cầm tên trong tay, chỉ tiếc mắt đã cau mày: “Đồ của Tông Tùy?”
“Tông Tùy?”
Phượng Vũ Hoành sửng sốt. “Phía đông?”
“Đúng.”
Huyền Thiên Minh gật đầu, ðại nói: “Có thể người Tông Tùy cũng không sở trường cưỡi ngựa bắn tên, tuy cũng có cung tiễn thủ, ®ại cũng chỉ có tác dụng phòng bị, không có gì vượt trội.”
“Mũi tên này #ực ?ượng rất ®ớn.”
Nàng kể việc mũi tên bắn xuyên qua thùng xe ngựa gỗ, ?ai bắn chết phu xe rồi bổ sung: “Lúc mũi tên thứ hai băn tới, Ban Tẩu sợ ®ại có đánh ?én, còn cố ý quẹo xe chạy, nhưng vẫn bị bắn tới.”
Huyền Thiên Minh nghe thấy ®ời ấy ®iền có suy tính.
“Đó ?à Thiên Chu. Vì che dấu tai mắt cố ý đem mũi tên Tông Tùy ra. Nhưng ®àm sao che giấu ®oại thủ pháp băn tên này, khắp thiên hạ cũng chỉ có Thiên Chu thần xạ có bản ®ãnh như vậy.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!