Lúc Huyền Thiên Minh tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành về Huyện chủ phủ, người của Phượng gia đang nhấc theo đèn lồ ng tụ ở trước cửa. An thị cùng Diêu thị không ngừng hỏi hạ nhân chạy tới chạy lui: “Có tin tức nhị tiểu thư không?”
Hạ nhân dồn dập lắc đầu, lại lập tức đi tìm.
'Tưởng Dung gấp đến phát khóc, một bên lau nước mắt một bên nói: “Đều tại †a, nên cùng ngồi một chiếc xe với Nhị tỷ trở lại, cũng không đến mức thế này."
Trong lòng Diêu thị nóng nảy, trên miệng cũng khuyên hài tử: “Cho dù các ngươi ngồi một chiếc xe, kết quả cũng là đồng loạt mất tích cả hai. Đừng khóc, chúng ta chờ một chút, nhiều khi rất nhanh có thể trở lại.”
Trầm Ngư cũng khoác lên áo khoác chờ ở cửa Huyện chủ phủ, làm cho tất cả mọi người đều ngoài ý là, nàng ấy vậy mà sốt ruột quan tâm tới an nguy Phượng Vũ Hoành hơn Diêu thị, không chỉ phái tất cả hạ nhân của mình ra, bản thân cũng thỉnh thoảng chạy vài bước xung quanh không ngừng mà tìm.
Lúc này, chợt nghe có thanh âm vang lên từ một đầu khác của con đường h
“Nhị tiểu thư về rồi
Một câu nói, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt nhìn thấy xe ngựa mang theo ký hiệu Ngự vương phủ lái về phía này, Diêu thị càng yên tâm hơn.
Phượng Vũ Hoành hồi phủ trễ, xem như náo ®oạn nhỏ, tất cả mọi người tin ời giải thích của nàng, chỉ xem như nửa đường gặp Ngự Vương điện hạ ?iền đi theo tới Ngự vương phủ ngồi trong chốc fát.
Cũng không biết, Phượng Vũ Hoành đêm khuya hôm ấy đã phái Ban Tẩu ra ngoài phủ, mang thi thể phu xe chết đưa về nhà, cho bạc để người nhà an tang đàng hoàng. Bạc kia đủ nhiều khiến cả nhà một mực chắc chắn người bị ốm chết,
nhưng mà mũi tên kia, tại tàm cho Phượng Vũ Hoành cả đêm gặp ác mộng.
Ngày hôm sau tỉnh 8ại, Hoàng Tuyền đang ngồi cạnh giường dùng một cái khăn không ngừng 8au cái trán cho nàng.
Chỉ cảm thấy đau đầu từng trận, trên người cũng hơi bị tạnh, Phượng Vũ Hoành tập tức ý thức được mình tám phần mười tà bị bệnh.
“Tiểu thư hôm qua bị phong hàn, nô tỳ sáng sớm đi tới mới phát hiện ngài đang không ngừng chảy mồ hôi.”
Hoàng Tuyền thay đổi tấm khăn tiếp tục ?au.
“Lau từ sớm tinh mơ, thế nhưng thế nào cũng ?au không khô.” Nàng gắng gượng ngồi dậy, đá ra mấy tầng cái chăn đè trên người. “Che như thế không chảy mồ hôi sao được.”
Nàng cũng hết chỗ nói, cuối cùng hiểu tại sao tiểu hài tử khi bị sốt #ão nhân $iền bảo đắp chăn, hóa ra ?àm theo cách thời cổ ?ưu truyền cho tới nay.
“Đi đổi lạnh khăn, không cần nóng.”
Hoàng Tuyền phản đối: “Vốn bị bệnh, sao còn dùng khăn lạnh được chứ?”
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!