Nhớ lại kiếp trước nửa đời nàng làm nghề y, thánh thủ song liêu Trung - Tây y, thêm cả di truyền của tổ tiên, lúc tám tuổi đã luyện được chỉ cần ngửi là phân biệt được dược liệu. Để một chén thuốc ở cách xa năm bước, nàng vẫn có thể ngửi ra mấy vị dược liệu, tên gì, huống chỉ chỉ là một bát thuốc được nàng cẩn thận ngửi như thế này, lại càng không thể đoán sai.
Đây là một chén thuốc tráng dương (1)!
(1) Thuốc tráng dương: Không phải mị dược, mà là thuốc dành cho đàn ông muốn “khỏe mạnh” trong “đêm”, thật ra đêm hay ngày uống vào cũng đều có tác dụng như nhau cả thôi.Cho đứa nhỏ sáu tuổi uống một chén thuốc tráng dương!
Trầm thị à Trầm thị! Trong lòng Phượng Vũ Hành thở dài, trời làm bậy, có thể tha thứ; nhưng tự làm bậy, không thể sống.
“Đừng đổ thuốc đi.” Nàng dặn Vong Xuyên, lại vẫy tay gọi Thanh Linh đang bận việc ở trong viện: “Đến đây.”
Tiểu nha đầu nhanh chóng chạy đến.
Từ lúc Thanh Linh vào Liễu viên và được ban tên, liền đi theo Hoàng Tuyền cùng chiếu cố Phượng Tự Duệ.
Trước mắt Phượng Tử Duệ sinh bệnh, tiểu nha đầu rất tự trách.
“Ngươi đi lấy cái bát không, đổ nước ấm vào, rồi thấy thêm cái thìa.” Phượng Vũ Hành phân phó, Thanh Linh một đường chạy chậm đi làm.
Rồi lúc trở về, Phượng Vũ Hành đã từ cổ tay áo lấy ra một cái bao giấy nhỏ, xé giấy đi, đem thuốc bỏ vào trong nước, dùng thìa khuấy đều: “Mang cho thiếu gia uống.”
Đêm qua sau khi Tử Duệ ngủ, Phượng Vũ Hành nhân tiện có thời gian đi vào dược phòng. đem những loại thuốc pha nước toàn bộ bóc hết ra rồi cho vào giấy gói lại, phân thành ba bọc nhỏ để ở cổ tay áo, tùy thời mà lấy ra sẽ không có vẻ quá đột ngột.
'Vong Xuyên có thể ngửi ra chén thuốc này với đêm hôm qua giống nhau, không khỏi hỏi: “Nếu tiểu thư có thuốc, vì sao còn muốn để đại phu đến xem bệnh?” Lại nhìn thứ đang bê trong tay, “Trong thuốc hạ độc?” Khi nàng hỏi, trong ánh mắt theo thói quen hiện lên một kia sắc bén.
Phượng Vũ Hành cười lạnh, “Hạ độc? Hạ độc có thể giải, thứ này so với độc dược còn lợi hại hơn.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy ngoài cửa viện có một tiểu nha đầu xa lạ nơm nớp lo sợ nhìn quanh Liễu viên. Vong Xuyên nhìn đến, thấp giọng nói với Phượng Vũ Hành: “Tiểu thư, ngoài cửa có người.”
Nàng cũng nhìn lại tiểu nha đầu kia, chỉ thấy trên mặt hiện lên lo lắng, mang theo chút khiếp đảm, cũng không giống kẻ trộm. Nàng đi lên phía trước vài bước, vẫy tay với nha đầu kia: “Lại đây.”
Tiểu nha đầu khiếp sợ tiến lên, còn cẩn thận nhìn lại phía sau, như sợ có người đi theo.
Phượng Vũ Hành thấy trong tay nàng bê một chén canh, mặt trên có các lá rau xanh, thơm ngào ngạt vẫn còn nóng, hiển nhiên là vừa mới nấu.
“Ngươi là người của viện nào?” Nàng cố ý nói chậm, ngay cả vốn đang vì chén tráng dương kia hiện ra lệ khí cũng thu liễn lại.
Tiểu nha đầu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu trả lời: “Nô tỳ là người trong viện Hàn di nương, Hàn di nương nói Nhị thiếu gia bị bệnh, dạ dày không thoải mái, hẳn là nên ăn chút mỳ, liền kêu tiểu trù phòng nấu một bát, sai nô tỳ đưa tới.”
Tiểu nha đầu vừa nói vừa đem khay chứa mỳ tiến gần Phượng Vũ Hành, mặc dù Thanh Ngọc bên người đã đến hầu hạ, nàng vẫn cố ý muốn Phượng Vũ Hành tự mình tiếp nhận.
Phượng Vũ Hành cũng không cự tuyệt, tay đưa về phía trước, cố ý cầm sát tay tiểu nha đầu tiếp nhận khay. Quả nhiên ngay lúc ngón tay hai người chạm nhau, một tờ giấy nho nhỏ bị nhét vào trong tay nàng.
“Nô tỳ cáo lui.” Nhiệm vụ hoàn thành, tiểu nha đầu vội vàng bỏ chạy.
Thanh Ngọc buồn bực: “Nha đầu trong phủ sao lại không hiểu quy củ như vậy, nào có đạo lý để chủ tử tiếp nhận.” Sau đó nhanh chóng tiếp nhận cái khay trong tay Phượng Vũ Hành, nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, bát mỳ này có thể ăn sao?”
Tuy hôm qua mới tiến phủ, nhưng nhớ đến Tôn ma. ma và Vong Xuyên, Hoàng tuyền đã cùng nói chuyện trong Phượng phủ với ba nha đầu thân cận, ba nha đầu có chữ Thanh đã có thể phân biệt ai là người một nhà, ai là người đối lập.
Lúc Phượng Vũ Hành bê khay mỳ cũng ngửi thấy không có vấn đề, thấy Thanh Ngọc hỏi, nàng liền gật đầu: “Có thể ăn, mỳ rất tốt cho tiêu hóa, cho thiếu gia ăn một chút.”
“Nô tỳ đi ngay.” Thanh Ngọc cúi người cáo lui.
Phượng Vũ Hành mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết nhanh hai hàng chữ: “Đại phu là bà con xa với Kim Trân, thuốc chắc chắn có vấn đề, đừng uống.”
Phượng Vũ Hành híp mí mắt, Kim Trân sao? Tốt lắm.
Chỉ là nàng không rõ, tại sao Hàn thị lại truyền cho mình tờ giấy như vậy, trước đó lúc nàng cùng Trầm thị đến Liễu viên, rõ ràng là đứng một chỗ.
“Tôn ma ma.” Nàng cao giọng gọi Tôn ma ma từ †rong phòng Tử Duệ đến bên người, “Ngươi đi Kim Ngọc. viện tìm Kim Trân, nói thuốc đưa tới Tử Duệ đã uống, nếu Đại phu nhân quan tâm như thế, dù sao cũng phải để Kim Trân cô nương thấy uống cho tốt.”
Tôn ma ma gật đầu, lại nhìn thoáng chén thuốc. Vong Xuyên đang bưng, cũng không nói gì, lập ra đi ra sân.
Phượng Vũ Hành gọi Vong Xuyên trở về phòng, hai người cùng thì thầm, chỉ thấy Phượng Vũ hành nhét thứ gì đó vào trong tay Vong Xuyên.
Tôn ma ma đi mời Kim Trân rất thuận lợi, vốn Trầm thị còn muốn để Kim Trân đi Liễu viên xem thuốc đã tốn †âm tư, trước mắt thấy Tôn ma ma gọi, chỉ cảm thấy người Liễu viên coi như hiểu quy củ, báo cáo với Đại phu nhân.
Kim Trân ngẩng cao đầu cao ngạo đi theo Tôn ma ma về phía cửa Kim Ngọc viện, vừa đi vừa nói: “Phu nhân rất quan tâm Nhị thiếu gia, nghe nói Nhị thiếu gia bị bệnh, đồ ăn sáng cũng chưa ăn đã vội vã đi qua thăm. Nay ngươi tới mời ta, sau khi trở về ta cũng bẩm báo tốt với phu nhân, để phu nhân đến ngọ thiện cũng không nỡ dùng."
Tôn ma ma ha ha cười, cũng không phản bác, đối với người trong viện Trâm thị, Tôn ma ma luôn luôn không có hảo cảm.