Tinh Vẫn kiếm tại trên cổ của Linh Vương cảnh tứ tinh xẹt qua!
Phốc phốc!
Một đạo máu tươi từ giữa yết hầu của hắn bắn ra!
Phượng Vũ dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Linh Vương cảnh tứ tinh chợt rùng mình một cái, lưng rét run!
Hắn quay người muốn chạy!
Thế nhưng là!
Hắn vừa mới chạy ra hai bước, Tinh Vẫn kiếm lại tại nơi cổ họng của hắn xẹt qua một vết thương.
Trước một lần là nằm ngang, vết thương lần này là dựng thẳng, vừa vặn vẽ cái chữ thập!
Linh Vương cảnh tứ tinh luống cuống!
Bởi vì máu tươi ngăn không được, không ngừng phún ra ngoài!
Chạy, là tuyệt đối chạy không thoát.
Hắn rút kiếm liền muốn hướng bụng mình đâm tới!
Thế nhưng là Phượng Vũ đã sớm đề phòng hắn một tay, cười lạnh một tiếng, nhấc chân đem kiếm trong tay hắn đá bay, đồng thời gãy tứ chi cùng cằm của hắn.
Muốn tự sát? Có dễ dàng như vậy?
“Mịa...”
Vị ám sát giả Đông Tang quốc này nằm sấp ngã xuống đất, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt gắt gao trừng mắt Phượng Vũ: “!!!”
Phượng Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn xem hắn.
“Ta biết ngươi là chuyên môn tới giết ta cầm tiền thưởng.” Phượng Vũ nửa ngồi xổm người xuống, cười tủm tỉm nhìn xem hắn.
“Bùn...”
Ám sát giả Đông Tang quốc cả miệng đầy là máu, nhưng hắn muốn cắn lưỡi tự sát cũng đã không thể.
“Muốn để ta đem xương cằm của ngươi nối liền đến?” Phượng Vũ cười tủm tỉm nhìn xem, “Điều này tựa hồ có chút khó a.”
“Bất quá cũng không phải là không được.”
“Đúng rồi, ngươi có nghe nói qua Tiên Linh quả hay không?” Phượng Vũ cười tủm tỉm nhìn xem hắn.
Nàng hiện tại gặp người liền tìm hiểu Tiên Linh quả hạ lạc.
Phượng Vũ nhớ kỹ rất rõ ràng, người ám sát này cùng Đóa Yên là cùng một chi đội ngũ, Đóa Yên nếu là thị nữ của Mộc Nhan thần y, vậy người này... Chỉ sợ cùng Mộc Nhan thần y đi cũng sẽ không quá xa.
Quả nhiên, đối phương nghe được ba chữ Tiên Linh quả, tròng mắt nhanh chóng lóe lên một vệt sáng, nhưng rất nhanh, hắn liền tiếp tục che giấu.
Đáng tiếc.
Phượng Vũ từ đầu đến cuối liền chú ý kỹ ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm, vô luận hắn làm sao che giấu đều là không che giấu được.
“Nói cách khác, ngươi cũng đã được nghe nói qua Tiên Linh quả rồi?”
“Không có!” Kẻ ám sát một mực phủ nhận.
Phượng Vũ hết sức tốt tính, nàng hái được một mảnh lá cây lớn như chuối tây đồng dạng để xuống đất, chính nàng thì ngồi xếp bằng, lấy ra một bình thuốc nói thật nho nhỏ.
“Đại Lang, lên tới uống thuốc.”
Phượng Vũ cười tủm tỉm nhìn xem hắn.
“Làm sao ngươi biết ta gọi Thuần Bình Đại Lang?!” Tên người Đông Tang quốc này nói ngôn ngữ của Quân Vũ Đế Quốc còn rất trượt.
Phượng Vũ: “Khụ khụ.” Nàng cũng là chỉ đùa một chút thôi, ai biết ngươi gọi Thuần Bình Đại Lang rồi?
Thuốc nói thật vừa ra, vị Thuần Bình Đại Lang này coi như không muốn nói cũng phải nói.
Bất quá người khác là nghe không hiểu, bởi vì hắn nói đều là ngôn ngữ của Đông Tang quốc.
“Tiên Linh quả... Không có... Có... Ngô... Có...”
“Ở trung ương... Khu...”
“Mộc Nhan... Thần y... Ngay tại... Thu thập...”
“Cho... Thái tử...”
“Chúng ta... Giết ngươi... Tiền thưởng...”
“Ngươi... Huyết dịch... Làm thuốc...”
Phượng Vũ cau mày!
“Huyết dịch của ta, làm sao lại làm thuốc rồi?” Phượng Vũ chú ý kỹ Thuần Bình Đại Lang!
“Phượng Hoàng... Thần huyết... Làm thuốc...”
“Mộc Nhan... Thần y nói... Đổi... Máu của ngươi...”
Nội tâm của Phượng Vũ hơi hồi hộp một chút!
Nàng liền nói đi!
Những người này làm sao tất cả đều xông phía nàng đến, lại nguyên lai bởi nó là sự tình Phượng Hoàng Thần Huyết của nàng, bị người tiết lộ cho Đông Tang quốc rồi!
Kẻ nào tiết lộ?!
Phượng Vũ nhớ kỹ rất rõ ràng, lần này nàng đến gấp, tuyệt đại đa số người bên trên Hòa Bình thảo nguyên cũng đều còn không biết được sự tình nàng là Phượng Hoàng Thần Huyết.
Liền ngay cả Hách Liên đại trưởng lão, đến bây giờ cũng đều còn chưa hẳn biết đâu.
Người của Đông Tang quốc làm sao thật biết? Ai nói?!
Phượng Vũ tại trong đầu hiển hiện một người!
Sẽ không phải... Là nàng đi?!