Liền ngay tại cái thời điểm này, Phượng Vũ cảm giác được nham thạch sau lưng giống như...
Nàng nhìn lại, lại nhìn thấy, khối nham thạch to lớn kia, lấy vị trí của bọn họ làm hạch tâm, hiện lên trạng thái vỡ ra như mạng nhện...
Trạng thái mạng nhện..
Trạng thái mạng nhện..
Phượng Vũ mở to hai mắt: “...”
Nàng vô ý thức quay đầu hướng Quân Lâm Uyên nhìn lại.
Ánh mắt của Quân Lâm Uyên cũng chính đang nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt đụng chạm.
Bốn phía có một nháy mắt yên tĩnh.
Thế gian vạn vật, như bị rút khô đồng dạng, yên lặng như tờ!
Phần bụng Phượng Vũ nhanh căng gân, bả vai run run càng phát ra kịch liệt.
Vì sống sót, Phượng Tiểu Vũ chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Lúc ấy vào thời điểm tại Khổng Tước Lâm, ta...”
“Bủm...”
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Vũ nghẹn đỏ bừng một chút, còn muốn làm ra một bộ biểu lộ điềm nhiên như không có việc gì.
Vì sống sót, Phượng Tiểu Vũ, cầu ngươi! Đình chỉ!
Phượng Vũ sờ sờ tự mình cứng ngắc khóe miệng, chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Lúc ấy tại Khổng Tước Lâm, ta...”
“Bủm bủm...”
Sắc mặt của Phượng Vũ cứng ngắc, mặt không biểu tình: “Lúc ấy tại...”
“Bủm bủm bủm —— —— ----”
Phượng Vũ thật thật liều mạng nhịn.
“Phốc ha ha ha ha ha ——”
“Ha ha ha ha ha ha ——”
“Úi thiên thần thổ địa ta thật... Ta thực tình tận lực ha ha ha”
“Quân, Quân Lâm Uyên... Chết cười ta đối với ngươi... Có chỗ tốt gì ư?”
“Ha ha ha ha ha ha không được không được, xin ngươi buông tha ta!”
Nói thạt ra là Phượng Vũ là thật liều mạng muốn duy trì thể diện của Quân điện hạ tôn quý ngạo kiều, làm sao ——
Nàng ôm bụng run rẩy kịch liệt, một đầu cuối cùng ngã vào trong ngực của Quân điện hạ, thân thể còn run run không ngừng.
Sắc mặt của Quân Lâm Uyên...
Đầu tiên là đỏ lên, sau đó biến xanh xám, lại trướng thành tử sắc, cuối cùng đen như nồi than.
Hắn nhìn xem tiểu nha đầu trong ngực cười đáp run rẩy không cầm được, toàn thân cứng ngắc cứng ngắc.
Quân điện hạ tự phụ như thần chỉ, đời này chưa từng xấu hổ quẫn bách qua như dưới mắt như vậy?
Khí áp cường đại khủng bố bao phủ toàn trường.
Cây cối bị nghiền thành bột mịn.
Đại Địa Liệt mở, núi đá sụp đổ.
Đều không thể tẩy đi hình tượng thần thánh của Quân điện hạ sụp đổ!
“Ha ha ha ha ha... Quân, Quân Lâm Uyên... Ta thật... Thật không phải cố ý... Ta cố gắng qua không cười...”
“Ngươi đợi lát nữa ta... Lập tức tốt... Ha ha ha ha ha...”
Phượng Vũ nguyên bản ngưng cười, thế nhưng là vừa nghĩ tới Quân Lâm Uyên bình thường cố gắng duy trì hình tượng thần thánh, hiện tại thần tượng bao phục vỡ thành cặn bã, nang2 thực tình là... Cười nước mắt biểu bay.
Đem Quân điện hạ chọc tức...
Hắn lúc đầu nghĩ hưu một tiếng bay đi, thế nhưng là tiểu nha đầu này ngã vào trong ngực hắn, giống gấu Ko A La đồng dạng cuốn lấy thân thể của hắn, hắn đi không thoát.
Phượng Vũ sao có thể để hắn khí chạy đi đây?
Mặc dù nàng cười sắpsụp đổ, nhưng lý trí nói cho nàng biết, nhất định phải ôm lấy Quân Lâm Uyên không thể để cho hắn chạy đi.
Bởi vì một khi chạy đi liền không dễ dụ trở về.
“Cười xong chưa?” Khí tràng của Quân điện hạ quá băng lãnh.
Phượng Tiểu Ngũ giây sợ.
Nàng vì để chứng minh đây là nguyên nhân khách quan, mà không phải là nàng chủ quan muốn cười, thế là, một phát bắt được tay của Quân Lâm Uyên, đặt ở bụng mình.
Phượng Vũ chững chạc đàng hoàng nói cho Quân điện hạ: “Ngươi nhìn, căng gân, ta thật... Nghiêm túc nhẫn qua...”
Quân điện hạ mặt đen trầm đen trầm, cặp thâm mâu kia càng là lạnh buốt như đao phá.
Phần bụng của thiếu nữ mềm mại như ngọc, xác thực có toàn cơ bắp tại nín cười không được.
Quân Lâm Uyên không có chút rung động nào nhìn xem Phượng Vũ: “Cười đau sốc hông rồi?”
Thiếu nữ thân kiều thể mềm, thanh âm mềm nhu, mang theo âm thanh la lỵ non nớt: “Ừm ân, cười đau sốc hông nữa nha, đây là tai nạn lao động, ngươi nhanh giúp người ta xoa xoa mà ~”
Tai nạn lao động?
Còn xoa xoa?
Quân điện hạ rất muốn đánh bay cái thiếu nữ trước mắt này!
Thế nhưng là một giây sau, đôi mắt của thiếu nữ lại hiển hiện một vệt sắc thái sáng chói mỹ lệ!
Bà mẹ cái lũ chết bầm ăn bậy chết trôi, tựa như là đại cơ duyên đến rồi!!!