Trong Sơn Hải bang, vốn còn tưởng rằng có thể trả đũa cho Sa Chiến, nhưng nhất thời lại bị Diệp Lăng Nguyệt hỏi đến không thể trả lời.
“Chiến Nhi, con mau nói đi, đem hết những gì con biết nói ra, có cha ở đây, cha sẽ làm chủ cho con.” Từ trong kim khố của Sơn Hải bang phát hiện ra nhiều huyền thiết, đây chính là tang vật, nếu như không thể giải thích rõ ràng thì hôm nay Sơn Hải bang nhất định sẽ toi đời!
“Chuyện này... số huyền thiết đều là do nàng ta mang vào.” Sa Chiến cà lăm.
Hắn chỉ biết là Diệp Lăng Nguyệt bắt bọn họ vớt Huyền Thiết lên, hỏi hắn tung tích của chìa khóa dự bị, ngay sau đó liền trói mấy người bọn họ lại, để cho một con chó lớn hung mãnh và Tiểu Chi Ước canh chừng.
Lúc nàng ta quay trở lại thì những khối Huyền Thiết kia đều đã biến mất rồi.
“Khốn kiếp! Sa Chiến, ngươi thật là hồ đồ ngu xuẩn, ngươi cảm thấy, một nữ nhân như Lăng Nguyệt, một người một ngựa có thể đem một vạn khối quặng huyền thiết dọn vào kim khố của Sơn Hải bang sao? Ngươi cho rằng bản Thái Thủ là người ngu ư!” Lam Thái Thủ giận đến dựng râu trợn mắt.
Từ Lam Thải Nhi, ông mới biết được chuyện Sơn Hải bang cất giấu quặng huyền thiết, mặc dù Lam Thái Thủ cũng cảm thấy chuyện này có chút huyền diệu, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất để diệt trừ Sơn Hải bang, lại có thể tìm được quặng huyền thiết, chuyện một mũi tên bắn trúng hai con nhạn như vậy, ông tất nhiên là rất sẵn lòng làm.
“Không, chính là nàng ta, nhất định là có tà thuật, lần trước, Liên đại sư cũng bị nàng ta giết chết!” Sa Chiến tức đến đỏ mắt, hắn giống như một con thú, rống lên giận dữ, muốn xông về phía trước, liều mạng với Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi! Độc... Ngươi hạ độc...” Sa Chiến chỉ cảm thấy bụng quặn đau.
“Thiếu Bang Chủ, ngươi quả nhiên là một người không coi trọng chữ tín, nếu tính thời gian một chút thì bây giờ đúng là lúc độc của ngươi phát tác.” Diệp Lăng Nguyệt đã sớm nghĩ tới việc Sa Chiến là một tên tiểu nhân nham hiểm, hạ độc cũng là độc dược trí mạng, căn bản không có thuốc giải.
“Không! Chiến nhi! Mau, mau đưa thuốc giải cho ta.” Sa Cuồng ôm Sa Chiến.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, nếu hắn chết, Sa gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“Loại độc này không có thuốc giải.” Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng thốt ra một câu nói.
Nàng đã luyện độc, dùng độc thì chưa từng nghĩ qua sẽ cứu người.
Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, Sa Chiến liền phun máu không ngừng, ngã lăn ra đất.
“Người đâu, bắt hết đám người này lại cho ta.” Lam Thái Thủ lắc đầu một cái.
Sơn Hải bang khi còn là đệ nhất bang ở Ly thành đã ăn hiếp không biết bao nhiêu người, làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, Sa Cuồng tuổi đã gần năm mươi, nay lại mất con, nói tới cũng đáng thương, nhưng người đáng thương không phải là không đáng hận, kết cục này suy cho cùng cũng là do hai cha con của họ mà ra, bọn họ phải tự gắn lấy.
Sa Cuồng nhìn xác của Sa Chiến.
Đáy mắt của hắn hằn lên từng tia máu.
Ngay lúc mấy tên lính tiến lên, muốn bắt lấy Sa Cuồng, Sa Cuồng chợt gầm lên giận dữ, Tiên Thiên Nguyên Lực trên người hắn đột nhiên nổ tung, mấy tên lính trong nháy mắt đã nằm ra đất, hắn dùng tốc độ kinh người, thoáng cái nhảy đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, hai ngón tay chụp lấy cổ nàng.
“Sa Cuồng, ngươi đừng làm càn!” Lam Thái Thủ giận dữ, chỉ thấy, Nguyên Lực quanh người ông hóa thành một dạng luân hồi hỏa bốc cháy, vây lấy Sa Cuồng.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi hại chết con trai duy nhất của ta! Ai cũng đừng tới đây, nếu không ta sẽ giết chết ả ta.” Ánh mắt khát máu của Sa Cuồng lúc này vô cùng kiên định.
Thực lực của Sa Cuồng vượt xa Diệp Lăng Nguyệt rất nhiều, Diệp Lăng Nguyệt nhất thời không có cách nào thoát khỏi.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một vật hình tròn.
“Lôi Đình Tử?” Lúc thấy rõ đồ vật trong tay Sa Cuồng, Lam Thái Thủ vốn đang muốn xuất thủ, lúc này mặt cũng biến sắc.
Trong tay Sa Cuồng không phải đồ vật bình thường, mà là một loại ám khí cấp Huyền dùng Tiêu Thạch và Thiết Sa chế thành, loại ám khí này một khi nổ sẽ tạo ra một lực công phá đáng sợ, thông thường mà nói chỉ có Phương Sĩ luyện khí mới có loại Lôi Đình Tử này.
Loại Lôi Đình Tử này, cho dù là cao thủ Luân Hồi Cảnh gặp phải thì cũng sẽ bị thương, càng không nói trong phòng còn có Diệp Lăng Nguyệt và một nhóm quân lính vô tội.
Thấy Nguyên Lực của Lam Thái Thủ thoáng cái đã thu lại, Sa Cuồng cất tiếng cười to.
“Thế nào, đường đường vô địch tướng quân Lam Ứng Vũ của Đại Hạ cũng có ngày biết sợ sao? Không phải cao thủ Luân Hồi Cảnh rất lợi hại sao?”
Sa Cuồng âm thầm đắc ý, hắn là lão đại của Sơn Hải bang, từng ngày trôi qua đều là trong đao kiếm và máu tươi, cho nên hắn cố ý ra giá cao mua về mấy viên Lôi Đình Tử, luôn giấu trên người để bảo vệ tánh mạng.
Quả nhiên, Lam Ứng Vũ sau khi nhìn thấy Lôi Đình Tử cũng không dám manh động.
Sa Cuồng nhìn con trai chết thảm, hận không thể bóp chết Diệp Lăng Nguyệt, nhưng khi nghĩ lại việc nha đầu chết tiệt này rất có thể biết phương pháp đột phá Luân Hồi Cảnh nên lúc này vẫn chưa muốn đoạt tính mạng của nàng.
Sa Cuồng gầm lên, giơ Lôi Đình Tử trong tay ra.
“Trong vòng một giờ, chuẩn bị mười vạn lượng vàng và một chiếc xe ngựa cho ta, và cả một cổ quan tài tốt nữa, nhanh.”
“Xe ngựa và quan tài thì có thể, nhưng giờ này lấy đâu ra nhiều vàng như vậy, sau khi trời sáng mới có thể chuẩn bị đầy đủ hết được.” Lam Thái Thủ cau mày, ông nhìn Diệp Lăng Nguyệt, trừ khuôn mặt trắng bệch ra thì nàng cũng không có gì đáng ngại nên ông cũng thở phào.
Nếu như Diệp Lăng Nguyệt bị thương, ông thật không biết ăn nói thế nào với con gái, phu nhân, cùng với người của Diệp gia.
“Nếu trước hừng đông sáng còn chưa chuẩn bị xong, ta sẽ giết nha đầu này, mang theo người cả thành cùng chết!” Sa Cuồng đã là lâm vào nửa trạng thái điên cuồng.
Lam Thái Thủ chỉ có thể cùng quân lính lui ra ngoài trước.
Trong kho bạc, rất nhanh chỉ còn hai người Diệp Lăng Nguyệt và Sa Cuồng ở lại.
Lam Thái Thủ vừa đi, Sa Cuồng liền cười gằn, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt.
“Nha đầu chết tiệt kia, ta sẽ chôn ngươi theo cùng con của ta!” Sa Cuồng giơ tay lên, muốn cho Diệp Lăng Nguyệt mấy bạt tai.
“Sa Bang Chủ, ngươi thật sự muốn ra tay? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, tài sản của ngươi trong kim khố đã bị chuyển đi nơi nào?” Diệp Lăng Nguyệt đoán chừng Sa Cuồng sẽ không lập tức giết nàng, thậm chí Sa Cuồng ngay cả một cọng tóc của nàng cũng không dám đụng.
Sắc mặt của Sa Cuồng có chút biến hóa.
“Tài sản trong kim khố rốt cuộc đã bị chuyển đi đâu? Nói! Nếu không, ta sẽ bẻ gãy từng đầu ngón tay của ngươi, xé rách quần áo ngươi, khiến ngươi và Diệp gia từ nay về sau không còn cách nào ở lại Ly thành này nữa.” Sa Cuồng tự nhận mình là hạng người lòng dạ ác độc, hắn không tin hắn sẽ không đấu lại một con nhãi ranh còn chưa tới mười bốn tuổi.
“Sa Bang Chủ, bình tĩnh chớ nóng, ngươi cho rằng chỉ với sức của một mình ta có thể chuyển nhiều vàng bạc châu báu như vậy đi sao, không giấu gì ngươi, ta thật ra là một tà thuật phương sĩ...” Diệp Lăng Nguyệt đương nhiên sẽ không bại lộ tung tích của vàng bạc châu báu, nàng tạm thời lấy thân phận của tên Phương Hạo phương sĩ mà trước đó nàng phát hiện trong đan điền của Lam Thái Thủ để che chở cho mình.
Nàng nói mình thiết lập mối quan hệ với phủ Thái Thú, tất cả đều là tuân theo mệnh lệnh của sư môn, tài sản châu báu trong kho bạc đều đã bị các sư huynh trong sư môn dùng tà thuật vận chuyển đi.
Sa Cuồng nghe vậy nửa tin nửa ngờ, trong lúc nhất thời hắn càng không dám động thủ.