Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt cả kinh, không ngừng kêu khổ. Diện tích mấy cái suối nước nóng cũng không lớn, tối đa chỉ có thể chứa ba bốn người cùng sử dụng. Để không bị người kia phát hiện, nàng vội vàng co thân thể lại thành một khối, núp ở phía đáy của suối nước nóng.
Trên mặt nước, xuất hiện một bóng người. Người đó chậm rãi bước vào bên trong suối nước nóng.
Khi thấy hình bóng một nam nhân xuất hiện ở cách đó không xa, Diệp Lăng Nguyệt bất giác uống phải một ngụm nước. Cũng may ở suối nước nóng sương mù dày đặc, trong chốc lát cũng sẽ không bị phát hiện, trong suối nước nóng vẫn còn có một người khác ẩn nấp.
Diệp Lăng Nguyệt đã ngụp ở dưới nước chừng một phút, dưỡng khí trong phổi càng ngày càng ít đi. Mà cái người nam nhân vừa vào suối nước nóng ấy lại không chút ý định nào muốn rời đi.
Sau khi hắn đi vào trong nước, liền cởi bỏ quần áo trên người, chỉ để lại một chiếc khăn tắm ở phần hông.
Vì suối nước nóng không rộng lớn lắm, nên Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể cố gắng không phải đụng chạm với người nam nhân đó.
Nhưng trong nước suối có lưu huỳnh. Vì có lưu huỳnh lại ngâm quá lâu nên Diệp Lăng Nguyệt cảm giác mũi và con mắt của mình đều có chút ngứa ngáy.
Nàng thực sự không nhịn được nữa, thò đầu lên khỏi mặt nước.
Lúc hô hấp được không khí trong lành, một ánh đao sắc bén từ bên tai lướt qua. Một cây đao đặt tại trước cổ Diệp Lăng Nguyệt vô cùng nhanh lẹ.
“Ai!” Một giọng nói rất nghiêm nghị, lại với một lưỡi dao sắc bén lướt qua.
Diệp Lăng Nguyệt thậm chí còn chưa kịp trở tay.
Người xuất thủ kia cũng là một gã cao thủ luân hồi cảnh.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt rét run, chẳng lẽ là Hồng Phóng?
“Đao Nô, dừng tay.” Cho đến khi bên tai truyền tới một giọng nói có chút quen thuộc. Diệp Lăng Nguyệt mới nhìn thấy người ngồi ở đối diện nàng.
Bên trong làn hơi nước, một thân thể nam nhân giống như bạch ngọc điêu trác, bắp thịt rắn chắc, đường cong ưu mỹ. Còn có khuôn mặt kia chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác hồn siêu phách lạc.
Nhìn mỹ nhân ở phía đối diện, phần hông chỉ che một cái khăn tắm. Trong lỗ mũi của Diệp Lăng Nguyệt phát ra từng trận ngứa ngáy. Nàng thế nào cũng không ngờ tới, sẽ gặp lại Phượng Tân ở hoàn cảnh như thế này.
Phượng Tân cũng là mặt đầy khiếp sợ, nhìn người vừa từ trong suối nước nóng chui ra.
Tóc ướt sũng và ánh mắt cũng ướt nhẹp. Bởi vì bị rơi xuống nước nên đường cong trên cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt đều bị phác họa hết sức tốt đẹp.
Nước từ trán nàng sáng bóng chảy xuống. Đôi môi đầy đặn giống như những chấm nước anh đào, nhìn qua rất đẹp đẽ ngon miệng.
Thời khắc mà Phượng Tân thấy Diệp Lăng Nguyệt. Trong ánh mắt vừa có kinh hỉ lại vừa có điều gì đó ngạc nhiên, nhu quang chớp động.
Nếu như đang nằm mơ, hắn tình nguyện chìm mãi trong cơn mơ không tỉnh dậy.
Rời khỏi Ly thành bao nhiêu ngày, thì hắn cũng lại nhớ nàng bấy nhiêu ngày.
Phượng Tân trước giờ chưa hề biết rằng, trên đời còn có một sự tồn tại so với hàn chứng còn càng hành hạ con người hơn đó chính là người con gái ở trước mắt mà hắn ngày nhớ đêm mong.
“Phượng Tân, tại sao ngươi lại ở suối nước nóng hành cung?” Không để ý đến thanh đao lạnh băng băng kia đang đặt trên cổ. Diệp Lăng Nguyệt khó có thể tin được mà nháy mắt mấy cái.
“Ta ở suối nước nóng hành cung dưỡng bệnh, chỉ là ngươi...” Phượng Tân bỗng nhiên ý thức được cái gì. Thân thể hơi nghiêng chặn lại tầm mắt của thị vệ, Đao Nô.
“Đao Nô, lui ra đi. Vị này là bạn thân của ta, Lăng Nguyệt cô nương.”
Diệp Lăng Nguyệt vì cả người cũng bị ướt làm đường cong lộ ra. Hắn thật sự không muốn, để cho người khác nhìn thấy bộ dáng tốt đẹp này của nàng.
Sự xinh đẹp của nàng, hắn một chút cũng không muốn chia sẻ với người khác.
Lăng Nguyệt cô nương?
Phượng Vương trở lại Hạ Đô cũng nửa tháng, về cái tên này, Đao Nô thân là thị vệ thân cận của Phượng Vương cũng đã nghe nhiều nên quen.
Mục quản gia, thường xuyên nhắc tới cái tên này.
“Vương gia, có người đang chuẩn bị đi tới. Đối phương có chừng mười mấy người.”
Không đợi Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân nói rõ ràng ngọn nguồn, Đao Nô nghe được một tràng những tiếng bước chân cực kỳ nhỏ. Có người đang tiến lại gần về phía này.
“Phượng Tân, những người kia tới để bắt ta. Ta không thể để bị phát hiện.” Diệp Lăng Nguyệt biết, nhất định là đám người của Hồng Phóng đang đuổi theo nàng.
Lúc này, nàng muốn né tránh, cũng đã không kịp.
Một lúc sau, quả nhiên Hồng Phóng có mang theo vài tên thị vệ tìm tới.
Bọn họ cũng đã lục soát một lượt toàn bộ hành cung. Phần lớn suối nước nóng cũng đã được lục soát, cũng không thấy tung tích của thích khách. Chỉ có một khu suối nước nóng này. Vì trước đó bọn thị vệ nói rằng suối nước nóng này là Bắc Thanh Phượng Vương dùng suối nước nóng để điều trị, nên không dám lục soát bừa bãi.
Hồng Phóng sau khi nghe xong lại xông trở lại, chuẩn bị lục soát một vòng.
Nào biết rằng, vừa mới đến gần suối nước nóng, liền thấy Đao Nô ôm một thanh đao đứng ở cạnh suối.
Trong suối nước nóng ở cách phía sau lưng Đao Nô không xa, Bắc Thanh Phượng Vương đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là, cùng với Phượng Vương còn có thêm một người thị nữ.
Lúc này người thị nữ kia đang giúp Phượng Vương lau thân thể.
“Đại Hạ Hồng Phóng, bái kiến Bắc Thanh Phượng Vương.” Đối với vị Phượng Vương này, trước đây Hồng Phóng cũng đã gặp mấy lần.
Còn nhớ hắn rất được Bắc Thanh Đế sủng ái, đến cả Hạ Đế cũng phải nịnh hót với hắn.
Suối nước nóng hành cung vừa xây dựng xong không bao lâu. Hạ Đế liền mời Phượng Vương đặc biệt tới ở tại nơi này điều dưỡng thân thể.
Ngay cả Cung yến tiết trung nguyên tối hôm qua. Phượng Vương cũng lấy lý do thân thể khó chịu để từ chối không tham dự.
Lúc nghe thấy giọng nói của Hồng Phóng, Phượng Vương khẽ ngẩng đầu lên.
“Thì ra là Thái Bảo đại nhân. Không biết Thái Bảo đại nhân sáng sớm đến suối nước nóng hành cung này có chuyện gì.”
“Khởi bẩm Phượng Vương. Tối hôm qua có một tên nữ thích khách, ý đồ hành thích Thái Tử Điện Hạ. Thật may lúc ấy Vi Thần ở đó đã đả thương đối phương. Cả chặng đường đuổi theo tới suối nước nóng hành cung này. Sau khi đối phương tiến vào hành cung, thì bỗng lặn mất tăm.” Hồng Phóng để ý bốn phía, phát hiện ở bên cạnh suối nước nóng, có một hàng dấu chân rất khả nghi.
Hành thích thái tử?
Đao Nô liền cảnh giác.
Nàng bị đả thương?
Lông mi Phượng Tân nhíu lên, ánh mắt liền rơi trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Bên cạnh hắn, Diệp Lăng Nguyệt cải trang thành thị nữ, cũng liền ngừng thở. Tay bỗng nhiên dừng lại.
“Thì ra là như thế, Thái Bảo còn không đi lùng bắt thích khách sao, vẫn ở chỗ này làm gì?” Trong giọng nói của Phượng Tân chẳng biết tại sao lại có thêm một chút tức giận.
“Vi thần đã lục soát hơn nửa hành cung, cũng không có phát hiện ra người. Chỉ có khu vực này còn chưa có lục soát. Thần hoài nghi, tên nữ thích khách kia đã ẩn nấp ở gần xung quanh khu vực này.” Hồng Phóng cảm giác được rằng. Hắn nhìn thấy ở bên trong làn sương mờ ảo người “Thị nữ” bên cạnh Phượng Vương.
Nhãn lực của Hồng Phóng rất là sắc bén. Hắn đã gặp qua thì sẽ không quên được.
Mặc dù quần áo có chút không giống, nhưng nhìn thân hình người thị nữ bên cạnh Phượng Vương, nhìn qua thì rất giống với tên nữ thích khách trước đó. Điều này không khỏi làm cho Hồng Phóng đem lòng sinh nghi.
Hơn nữa, nghe nói Phượng Vương không gần nữ sắc mà thế nào hôm nay bên cạnh lại có thêm một người thị nữ. Điều này không khỏi làm cho Hồng Phóng đa nghi, cảm thấy có vài phần khác thường.
Hồng Phóng đáng chết, thật đúng là bám dai như đỉa.
Diệp Lăng Nguyệt khẽ cắn răng.
Nhưng chính vào lúc này, Phượng Tân bỗng nhiên giơ tay lên, kéo nàng vào trong lồng ngực.
Vừa rồi tình thế khẩn cấp, Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể cởi bỏ y phục dạ hành, trên người chỉ có quần áo bên trong. Phượng Tân lại đột nhiên kéo nàng vào trong lồng ngực, khiến nàng bị dọa cho giật mình.
Phía trên đỉnh đầu, Phượng Tân có chút lắc đầu một cái, tỏ ý nàng không cần lo lắng.
Thân thể hai người, áp sát vào nhau thật gần gũi. Diệp Lăng Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập nhanh kinh người của Phượng Tân.
“Ý của Hồng đại nhân là muốn vào trong bồn tắm lục soát?” Phượng Tân ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt. Đao Nô vội vàng lấy quần áo giúp Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt phủ thêm.
Sau khi đem người trong ngực ngăn che thật cẩn thận. Phượng Tân tùy ý để mái tóc ướt nhẹp hất qua một bên.