Sau khi Phượng Tân xuống xe, từ đầu tới cuối không nhìn bất kỳ ai. Một đôi mắt phượng đẹp đẽ di chuyển theo Lăng Nguyệt. Trong mắt của hắn, không có người nào khác.
Càng không giống bình thường đó là, vị đại hán đi theo bên người thiếu niên với vóc người của Yến Triệt tương đương nhau, nhưng ánh mắt hắn, sắc bén giống như một con chim ưng.
Phượng Tân cũng chú ý tới Yến Triệt.
Lần trước, khi hắn gặp Lăng Nguyệt, bên cạnh nàng vẫn chưa có người này.
Đây là một thiếu niên đến từ Trung Nguyên, ngũ quan thâm thúy, tuy gọi Lăng Nguyệt là chủ nhân, nhưng trong mắt của hắn không có nửa phần khiêm tốn.
Phượng Tân tin tưởng, ngoài Diệp Lăng Nguyệt ra, trên đời này bất cứ ai cũng không có cách nào khiến cho gã thiếu niên này cúi đầu khuất phục.
“Phượng Tân, đây là Yến Triệt. Hắn là người Trung nguyên mà ta cứu về. Yến Triệt, đây là bạn tốt của ta Phượng Tân. Tối hôm qua nhờ có hắn, ta mới thoát ra được.” Diệp Lăng Nguyệt còn không để ý đến Phượng Tân và Yến Triệt đang thăm dò nhau.
Sau khi giới thiệu đơn giản, nàng liền chạy thẳng tới Lam Phủ.
Thấy Phượng Vương, đám người Lam tướng quân đầu tiên là kinh ngạc, may mà bọn họ cũng biết, quan hệ của Phượng Vương và Lăng Nguyệt không bình thường.
Đêm qua, Diệp Lăng Nguyệt sau khi dụ dẫn Hồng Phóng đi. Vợ chồng Lam gia dẫn Diệp Hoàng Ngọc về Lam Phủ, Diệp Hoàng Ngọc mặc dù có Đỉnh tức bảo vệ tâm mạch, nhưng tình hình không lạc quan cho lắm.
Nửa đường đi, luôn lo lắng đến an nguy của con gái, đến Lam Phủ, đã bất tỉnh nhân sự rồi.
“Tình hình mẫu thân ta thế nào rồi?” Diệp Lăng Nguyệt giúp Diệp Hoàng Ngọc khai thông kinh mạch, kết quả phát hiện tình hình của mẫu thân không được tốt.
Đám người Lam tướng quân, đã tìm được thầy thuốc tin tưởng tới xem bệnh rồi, nhưng vẫn không có cách nào.
Diệp Lăng Nguyệt vừa kiểm tra, đã phát hiện có chỗ không đúng.
Trong cơ thể mẫu thân... Tại sao lại có Nguyên Đan?
Có Nguyên Đan, hơn nữa xem ra còn không phải là Tiểu Nguyên Đan, mà là Đại Nguyên Đan.
Điều này có nghĩa là Diệp Hoàng Ngọc bây giờ đã là một cao thủ Đan Cảnh. Chả trách bà lại mạo hiểm như vậy ám sát Hồng Phóng.
Diệp Lăng Nguyệt khó có thể tin, mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc từ khi nào lại trở thành cao thủ Đan Cảnh?
Lúc nàng rời Ly thành, mẫu thân chỉ vừa mới đột phá Tiên Thiên.
Coi như là Diệp Lăng Nguyệt biết, mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc tu luyện rất khắc khổ. Nhưng chỉ trong thời gian mấy tháng, từ một Tiên Thiên đột phá đến Đan Cảnh, hơn nữa còn là Đại Nguyên Đan, điều này khó có thể tưởng tượng nổi.
“Lăng Nguyệt, ngươi cũng phát hiện rồi? Nếu như không đoán sai, mẫu thân con lần này, nhất định là dùng phương pháp đặc biệt nào đó nâng cao tu vi.” Lam Ứng Vũ giúp Diệp Hoàng Ngọc kiểm tra vết thương, phát hiện Diệp Hoàng Ngọc vì ám sát Hồng Phóng, lại dùng một loại công pháp đặc biệt, khiến tu vi của mình gắng gượng để nâng cao tới Đan Cảnh.
Đây cũng là lý do tại sao lúc ấy Diệp Hoàng Ngọc, có thể đẩy lui được mấy tên thị vệ Tiên Thiên của Hồng phủ, đột phá vòng vây, hơn nữa còn đánh mấy chiêu với Hồng Phóng.
Chỉ tiếc, Diệp Hoàng Ngọc không phải là đối thủ của Hồng Phóng.
“Mẫu thân, sao người lại ngốc như vậy?” Diệp Lăng Nguyệt cũng không nghĩ tới, mẫu thân lại mạo hiểm tính mạng đến thế.
Nàng nhìn trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mẫu thân như giấy vàng. Trong lòng lo âu, từng đợt từng đợt lại trào dâng mạnh mẽ.
Thấy tình cảnh mẫu thân như vậy, Diệp Lăng Nguyệt cố kìm nén lo âu trong lòng.
Nàng lui lại bên trái phải, dùng Đỉnh tức trong cơ thể phục hồi từng chút một tĩnh mạch trong cơ thể của Diệp Hoàng Ngọc.
Lần phục hồi này so với lần trước khó khăn rất nhiều.
Dù sao đây đã là lần thứ hai Diệp Hoàng Ngọc phục hồi tĩnh mạch. Hơn nữa Hồng Phóng ra tay thâm độc vô cùng, tĩnh mạch trong cơ thể Diệp Hoàng Ngọc đã vỡ vụn không còn nguyên vẹn.
Sau khi phục hồi lại toàn bộ tĩnh mạch cho Diệp Hoàng Ngọc. Diệp Lăng Nguyệt ước chừng mất nửa buổi, cho đến khi một chút Đỉnh khí cuối cùng trong cơ thể nàng không còn nữa nàng mới thu tay lại.
Nghe thấy âm thanh yếu ớt của Diệp Lăng Nguyệt, Lam phu nhân cùng Lam Ứng Vũ đi vào.
“Lăng Nguyệt, con hãy nghỉ ngơi một lát. Con đã cố gắng hết sức rồi, ít nhất tính mạng mẫu thân con có thể giữ được. Chỉ là tu vi của bà...” Sau khi kiểm tra bệnh tình Diệp Hoàng Ngọc, Lam Ứng Vũ mặt lộ rõ biến sắc. Ngài đã sớm biết, Diệp Lăng Nguyệt trên phương diện y thuật có nét độc đáo riêng. Nhưng không thể ngờ rằng, trong vòng một ngày nàng có thể phục hồi được tĩnh mạnh vỡ vụn trong cơ thể của Diệp Hoàng Ngọc.
Chỉ tiếc, tu vi của Diệp Hoàng Ngọc sợ là không giữ được. Nàng cưỡng ép đột phá đến Đan Cảnh, Nguyên Đan trong cơ thể cũng không ổn định. Không qua mấy ngày, Nguyên Đan trong cơ thể sẽ bị vỡ vụn, đến lúc đó cuộc đời của Diệp Hoàng Ngọc cũng sẽ không có cách nào sử dụng Nguyên Lực được nữa.
Lam phu nhân và Lam Ứng Vũ mặt đầy tiếc nuối.
Bọn họ cũng đều biết, Diệp Hoàng Ngọc là một người đàn bà ngạo mạn tự trọng như thế nào. Cả đời nàng không có cách nào dùng Nguyên Lực, đó là chuyện còn khó chịu hơn chết.
“Không, tu vi của mẫu thân không thể bị hủy. Nếu chúng ta có thể tìm được một vị cao thủ, thay mẫu thân điều chỉnh cơ thể. Mẫu thân lần này, không những sẽ không lưu lại mầm bệnh, còn có thể trong họa gặp phúc.” Diệp Lăng Nguyệt biết, nếu như tu vi của mẫu thân không còn nữa, mẫu thân thà lựa chọn cái chết.
Nàng nhất định phải tìm cách, giữ được tu vi của mẫu thân.
Nếu Đỉnh tức của nàng có thể mạnh hơn chút nữa. Có lẽ có thể phục hồi được Nguyên Đan của mẫu thân, nhưng Đỉnh tức của nàng đã cạn kiệt hết rồi.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng không vì vậy mà tuyệt vọng. Nàng nhớ, trong Hồng Mông Thủ Trát, cũng từng có loại bệnh tương tự, lúc ấy Hồng Mông Phương Tiên đang chữa trị cho một tên cao thủ Đan Cảnh tẩu hỏa nhập ma, tình hình vết thương rất giống với Diệp Hoàng Ngọc.
Cũng là gân mạch nát hết, Nguyên Đan khó bảo toàn, cuối cùng Hồng Mông Phương Tiên nghĩ ra một cách thay đổi nguyên pháp.
Tức là dùng Nguyên Lực của cao thủ, giúp Diệp Hoàng Ngọc dùng Nguyên Lực tẩy rửa Đan Điền, thay nàng cưỡng ép đột phá tu vi trùng tu Nguyên Đan. Chỉ là, muốn trợ giúp người trong chốc lát đột phá Đan Cảnh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được,
Yêu cầu đối phương ít nhất cũng phải là một cường giả đột phá luân hồi ngũ đạo trở lên, hơn nữa cách đổi nguyên pháp rất nguy hiểm, nếu làm không cẩn thận sẽ nguy hại đến tính mạng của cả hai.
Cường giả luân hồi ngũ đạo trở lên, ở Hạ Đô đếm trên đầu ngón tay chỉ có hai người có thể trợ giúp được Diệp Hoàng Ngọc.
Một người trong đó, chính là Lão Hầu Gia của Hồng phủ, còn có một người...
Vị kia của Hồng phủ, năm đó ngồi nhìn hai mẹ con Diệp gia bị đuổi ra khỏi Diệp phủ. Diệp Lăng Nguyệt cũng được, Diệp Hoàng Ngọc cũng được, bất luận thế nào cũng sẽ không đi cầu cứu hắn.
Còn sót lại một người, nhưng là...
“Toàn bộ Hạ Đô, nắm giữ tu vi luân hồi ngũ đạo trở lên, trừ Lão Hầu Gia của Hồng phủ, cũng chỉ có Vũ Hầu. Thật ra, trừ hai vị này ra, còn có một người có lẽ cũng có thể cứu được mẫu thân con. Người đó chính là vị Phương Tôn duy nhất người đã xây dựng lên tháp Phương Sĩ Đại Hạ cho đến bây giờ, Hạ Hầu Lão tiên sinh. Chỉ tiếc lão thường xuyên không có ở Đại Hạ, muốn tìm được lão, khó như lên trời vậy.” Lam Ứng Vũ thở dài.
Tái tạo Nguyên Đan, loại hành vi nghịch thiên này ngay cả Cửu Đỉnh Phương Sĩ cũng không có cách nào hoàn thành, chỉ có thể là Phương Sĩ cấp bậc Phương Tôn mới có thể làm được.
“Xem ra, cũng chỉ có thể đi cầu cứu lão tiền bối Võ Hầu. Nghĩa phụ, phụ thân từng là thuộc hạ của Vũ Hầu, người có thể giúp con giới thiệu một phen hay không?” Diệp Lăng Nguyệt đem hy vọng cuối cùng, phó thác lên người Vũ Hầu.